Vì đàn hay vì người, chỉ kẻ đó mới biết, trước mắt ở đây không an toàn. Chuyện tối nay đã khiến nàng sợ đến lạnh cả người, đột nhiên tính mạng bị đe dọa, lại không biết làm cách nào đế tránh.
“Thanh Thu, nếu nàng sợ thì chuyển đến ở cùng ta, được không?”
Nàng lập tức lúng túng, vặn vẹo tay đáp: “Không được, không được, thế tử, người hãy trả đàn cho nô tỳ đi, cùng lắm nô tỳ xui xẻo tổn thất về tiền bạc, cho hắn là xong chứ gì”.
“Hả? Cây đàn này chẳng phải của bằng hữu đã khuất tặng nàng ư? Hơn nữa nó đáng giá ngàn vàng, nàng dễ dàng mang cho kẻ trộm như vậy sao?” Hắn hỏi như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, món quà đính ước này nàng luôn mang theo bên người. Rõ ràng nàng không quên được cố nhân, sao giờ lại đồng ý?
“Không sợ bị ăn trộm, chỉ sợ hắn nhất định phải lấy bằng được. Nô tỳ sợ chết lắm, chỉ mong đúng là hắn đến vì cây đàn, nếu không chết rồi mà nô tỳ vẫn không biết vì sao mình chết.”
“Thì ra nàng sợ chuyện này.” Vệ Minh khóc không được cười chẳng xong, nhưng lại thấy nhẹ nhõm. Cơn buồn ngủ ập đến, hắn ngáp một cái đi về phía giường: “Nếu nàng không đến phòng ta, thì ta đành nghỉ lại đây vậy. Nhớ đấy, nàng là người của ta, không được bỏ đi”.
“Thế tử, như thế sao được? Trước kia đã nói rõ, nô tỳ đến đây chỉ làm a hoàn, lo đọc thực đơn của thế tử. Bây giờ phải chuyển vào Giám Thiên các đã là không thỏa đáng rồi..."
Nàng còn chưa nói xong, thế tử đã tự ý cởϊ áσ ngoài, nằm xuống kéo chăn lên đắp qua loa trên người, chẳng còn nghe được lời nào của nàng nữa, nhưng hắn vẫn hỏi: “Mấy hôm nay ở đây đã quen chưa?”.
Đương nhiên không quen, bị người ta chỉ trỏ thì cũng thôi, còn cả ngày phải lo lắng thấp thỏm. Nói không chừng ngày mai quận vương phi sẽ cho người đến kéo nàng về chịu tội, chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng hết ngày. Lòng nàng thầm hừ khẽ một tiếng, nhưng miệng vẫn vô thức đáp quấy quá: “Bẩm thế tử, vẫn ổn”.
Chỉ là vẫn ổn? Hắn hoàn toàn không hài lòng với đáp án này: “Nào, nàng lại đây”.
Thanh Thu do dự không dám đi đến, cô nam quả nữ, đêm khuya thanh vắng lại ở cùng một phòng cũng đủ để người ta dị nghị rồi, giờ lại còn gọi nàng đến, hắn không sợ bị hiềm nghi, nhưng nàng sợ xấu mặt.
“Mấy hôm nay ta mệt quá, mau tới bóp đầu cho ta.”
Thế tử thật sự coi nàng là a hoàn để sai bảo? Thanh Thu do dự đi tới giường, thấy hắn nhắm mắt, vẻ mặt mệt mỏi không phải giả vờ. Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Nô tỳ đi gọi bọn Tử Liên đến hầu hạ người”.
Những chuyện thế này để bọn a hoàn làm thì thích hợp hơn, nghĩ đến đây, nàng lại nói: “Thế tử không về, chắc bọn họ cũng đang đợi, để nô tỳ qua báo một tiếng”.
Nàng định qua báo một tiếng rồi không quay lại, giao cho người khác là được, ai ngờ Vệ Minh túm chặt lấy cổ tay nàng: “Không cần họ, ta chỉ cần nàng”.
Xem ra không tránh được rồi, Thanh Thu không dám giằng tay về đành bất lực nói: “Nhưng nô tỳ không biết hầu hạ người khác”.
Có lẽ do quá mệt, giọng Vệ Minh trầm dần: “Bóp đại vài cái là được, nhưng nàng không được bỏ đi”.
Miệng thì nói thế, nhưng bàn tay cầm cổ tay nàng vẫn không buông. Thanh Thu đành thận trọng thò một ngón tay ra ấn ấn vào giữa hai lông mày, rồi lại dịch sang hai bên huyệt thái dương. Nàng vừa bóp được vài ba cái, ngọn nến trong phòng đột nhiên kêu bụp một tiếng, nổ thành những vụn lửa, khiến Thanh Thu sợ hãi rụt tay lại, nhưng tay thế tử lại giữ chặt, ra hiệu cho nàng tiếp tục.
Nàng bóp ấn đường năm lần, ở hai bên huyệt thái dương năm lần, lòng bàn tay lại đặt lên trán bóp năm lần nữa, sau đó lặp lại. Vệ Minh nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận ống tay áo nàng không ngừng lướt qua mũi và miệng mình, phảng phất một mùi thơm nhè nhẹ, bất giác tâm trạng bình tĩnh hẳn.
Sống không phong lưu thì uổng những năm tháng thanh xuân, từ lâu hắn đã không còn là thiếu niên nổi danh trong kinh vì những thói vui chơi bừa bãi năm đó nữa. Mấy năm ngoài chiến trường đã rèn cho Vệ Minh một ý chí kiên cường và một trái tim sắt đá. Nhưng Thanh Thu ở ngay bên cạnh hắn đây, lặng lẽ, thường xuyên thận trọng tránh né hắn, chỉ dùng một bàn tay nhỏ bóp đầu cho hắn, lại khơi dậy ham muốn đã bị đè nén bấy lâu.
Ồ... Đây không phải ở phòng hắn, bên ngoài còn có hai a hoàn vô tội đang bị hôn mê. Và nữ tử này lại luôn muốn tránh xa hắn, càng như vậy, hắn càng muốn có bằng được, dần dần có chút lơ đễnh ngửi thấy mùi của say đắm. Vệ Minh thậm chí còn cho rằng trong hoàn cảnh này, làm việc đó trên giường của nàng, thương yêu nàng, như thế có phải tuyệt biết bao nhiêu. Cái lạnh bên ngoài phòng không ngăn được nhiệt độ đang đột ngột nóng lên trong người hắn. Vệ Minh hé mắt nhìn, chỉ thấy cổ tay trắng như ngọc đang đưa qua đưa lại, thật muốn cắn một miếng, hơi thở bỗng dồn dập gấp gáp, thật muốn túm chặt bàn tay đó, kéo nàng vào lòng.
Vừa mới có ý định, lại đột nhiên hiện ra cảnh nàng nước mắt tuôn rơi trên đường phố ngày hôm ấy, bất giác trong lòng Vệ Minh run rẩy. Nếu nàng là một a hoàn, thì cùng lắm hắn trở thành một vị chủ ngang tàng hống hách, cưỡng ép nàng thì cũng chẳng sao. Nhưng hắn lại không phải thế, từ trước tới giờ nàng vẫn tự vui với niềm vui của mình, hắn từng thấy nàng chơi đàn, rất tao nhã, cũng từng thấy nàng nấu ăn, rất có phong thái của một đầu bếp lớn. Hai việc mâu thuẫn cùng cực như vậy, mà nàng lại làm rất ung dung. Trước kia vì quan hệ giữa nàng và Tuyết Chỉ nên hắn mới để ý nàng, sau mấy lần quan sát lại bất giác nảy sinh hứng thú. Hằng ngày niềm vui lớn nhất của hắn chính là nhìn thấy thực đơn mình viết ra được nàng biến hóa thành các món vừa ngon miệng vừa đẹp mắt, nghe nàng già mồm cãi lý giải thích vì sao lại dùng những thực phẩm đó.
Nếu tối nay hắn ép nàng, thì sau này chắc chắn sẽ không thể chung sống hòa bình với nàng được. Nghĩ đến đây, Vệ Minh đành kìm nén tà hỏa lại, cơ thể cứng đờ, Thanh Thu đột nhiên như nhận ra, dừng lại hỏi: “Thế tử, nô tỳ đã nói không biết hầu hạ người khác, có phải dùng lực hơi mạnh không, làm đau người ư?”.
Vệ Minh cười khổ, thả lỏng bàn tay đang cầm tay nàng, ngồi dậy: “Tốt lắm, rất thoải mái”.
Cũng may có tấm chăn trên người, nếu không sự hỗn loạn của hắn lúc này không gì có thể che giấu nổi. Sau khi dẹp hết tạp niệm trong lòng, Vệ Minh tung chăn đi xuống, ngáp dài nói: “Ta phải về phòng ngủ, nàng yên tâm, bắt đầu từ ngày mai, không, đợi lát nữa ta sẽ cho người canh giữ bên ngoài, điều thêm hai người nữa đi theo bảo vệ nàng, nàng không phải sợ”.
Để đám quân lính mặt sắt đó đi theo bên cạnh, lại còn ngày đêm theo sát? Thanh Thu mặt trắng bệch, vội vàng từ chối: “Sao có thể chiếm dụng tùy tùng của thế tử được, Thanh Thu không sao. Ban ngày không cần phải lo lắng, ngày mai gọi thêm vài người sang ở với nô tỳ là được”.
“Nếu nàng muốn đêm nào ta cũng ở đây với nàng, thì ta rất vui lòng.” Thanh Thu thấy hắn chẳng cần dùng sức, đã áp sát tới trước mặt nàng, kéo nàng ôm vào lòng. Hơi thở của hắn mỗi lúc một gần, cuối cùng không nhịn được hôn lên mặt nàng một cái. Không đợi nàng phản kháng, Vệ Minh đã nhanh chân rút lui, mang theo nụ cười thỏa mãn về đi ngủ.
Cổ nhân đã nói “Nam nữ thụ thụ bất thân” quả thật vô cùng có lý, hơn hai mươi năm nay Thanh Thu tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt. Trước kia là thanh mai trúc mã vói tiểu tử họ Cao chẳng qua cũng chỉ mới nắm tay vài lần, nhờ bọn a hoàn chuyển giấy trò chuyện. Hẹn hò khi hoàng hôn buông xuống là điều không bao giờ xảy ra, trừ ngày tết Nguyên Tiêu, đêm đến nàng phải đi ngủ. Bao năm tháng đẹp đẽ của tuổi trẻ trôi qua như nước, nàng đã lỡ mất rất nhiều thời khắc đẹp, thỉnh thoảng cũng thấy xấu hổ thay cho mình.
Vì vậy thân mật hôn vào má đối với Thanh Thu mà nói đến nghĩ nàng cũng chưa từng nghĩ, tay chân lóng ngóng một hồi, bất giác đưa tay lên ôm mặt, chỉ sợ người ta nhìn thấu. Nàng muốn ra phòng ngoài đóng chặt cửa lại, nhưng nhìn thấy hai nha đầu đang hôn mê, không biết họ có trông thấy gì không. Thấp thoáng nghe thấy có tiếng người nói chuyện, chắc Vệ Minh đã về phòng, dặn dò gì đó. Chẳng bao lâu sau, Tử Liên đưa hai nha đầu xuống, cung kính hỏi nàng: “Thanh Thu cô nương còn cần gì không?”.
Trời đã mờ sáng, thật làm khó cho những nha đầu này khi vẫn còn thức để đợi hầu thế tử nghỉ ngơi. Nàng chỉ cần yên tĩnh để suy nghĩ, nhưng trong lúc tâm tư hỗn loạn lại nói không ra lời, chỉ đỏ mặt bảo Tử Liên về. Chuyện vừa rồi, nàng như hiểu lại có phần không hiểu, điều duy nhất nàng chắc chắn là, trái tim vốn không bình tĩnh của nàng qua tối hôm nay, càng khó có thể khôi phục lại.
Từ ba ngày trước, người trong phủ thế tử đã chăm chăm chờ xem rốt cuộc Thanh Thu sẽ được sủng ái tới mức nào. Từ sau khi ở biên ải trở về, Vệ Minh đã thay đổi hẳn tác phong trêu hoa ghẹo bướm ngày trước. Ngược lại hắn trở nên trầm tĩnh, mãi mới thấy thế tử coi trọng một nữ tử, lại là một nữ tử lỡ thì nên người ta cảm thấy không được môn đăng hộ đối cho lắm.
Vì vậy những người tò mò đã bàn tán về chuyện này không biết bao nhiêu lần, thêm mắm dặm muối. Khi những tin này được truyền đến phủ quận vương, thì nó đã được đổi nội dung thành nàng đầu bếp dụ dỗ thế tử. Quận vương phi cũng cố nén bức bối trong lòng lại, đợi xem con trai mình sẽ làm gì với nữ tử không biết liêm sỉ kia.
Nhưng ai ngờ thế tử lại chẳng làm gì, còn liên tục về muộn cả ba ngày, khiến những kẻ có lòng chuẩn bị canh bổ cho thế tử phải lãng phí đổ đi. Nữ tử này có được sủng ái hay không, còn phải xem xem nàng ta cách cái nơi khiến bao người kỳ vọng của nam nhân kia gần hay xa? Đưong nhiên, nơi gần nhất với nam tử ấy nhất chính là cái giường. Thanh Thu mặc dù chưa lên giường của thế tử, nhưng lại thành công khiến thế tử lên giường của mình. Chính miệng Tử Liên chứng thực rằng thế tử đã ở lại phòng Thanh Thu ban đêm, khi quay về phòng miệng vẫn cười, rõ ràng đã được ăn no. Tin tức này lập tức truyền đến phủ quận vương, quận vương phi sáng sớm tỉnh dậy đã biết chuyện.
Quận vương phi không nổi giận, mà cảm thấy có phần coi thường trù nương này. Khổng hàn lâm kia nhớ nhung không quên được nàng ta, theo tới tận phủ thế tử, bà biết. Vốn không hiểu tại sao Thanh Thu lại không đồng ý, thì ra là vì có người tốt hơn. Con trai bà đương nhiên là người xuất sắc nhất, một nữ tử không có gia thế, không có tư chất, con trai bà thích liền thu nạp. Bà chỉ lo lắng cho cô cháu gái Linh Ngọc của mình, cho con bé theo sang đấy hàm ý rõ ràng như thế, cùng ở trong một phủ, vậy mà lại bị người ta cướp mất. Sau khi thành thân rồi, bà không còn quản được chuyện ở bên phủ ấy nữa, nếu nó bị đám thê thϊếp bắt nạt đè đầu cưỡi cổ, thì phải làm sao?
Bà không cho người gọi Thanh Thu về giáo huấn, nhưng lại gọi Huống Linh Ngọc tới dặn dò rất nhiều. Đến Tiểu Liên theo hầu bên cạnh Linh Ngọc cũng được lệnh của bà, phải tỉnh táo một chút trước chuyện chung thân đại sự của tiểu thư, không được để kẻ khác phá hỏng. Người khác này chính là Thanh Thu. Động tĩnh trong phủ thế tử ra sao, quận vương phi có thể không biết, nhưng Linh Ngọc ngây thơ trong sáng như vậy, mà lại giao du với loại người đó. Một trù nương như Thanh Thu thì hiểu gì về đàn?