"Bạch chủ tịch vẫn là người giữ được bình tĩnh nhất, hy vọng lát nữa ngài vẫn có thể giữ được bình tĩnh như bây giờ" Tần Hoan nói xong, ánh mắt đầu tiên rơi vào người Bạch Thiến Thiến.
Hôm nay Bạch Thiến Thiến mặc một bộ váy công chúa màu trắng, cách ăn mặc rất sang trọng và khéo léo, nhìn qua thì cũng giống một đứa trẻ xinh đẹp đấy, nhưng cũng vì bộ dạng nhu nhược đáng thương đó mà suốt bốn năm qua cô phải chịu đủ loại tra tấn ở Bạch gia, con của cô vẫn chưa đến thế giới này đã biến thành một bãi máu loãng!
"Bạch Thiến Thiến, vậy thì bắt đầu từ cô đi?" Tần Hoan bỏ qua ánh mắt âm lãnh sắc bén như dao của Bạch Thiến Thiến, cô bước đi tao nhã đến bên cạnh máy tính, lấy USB ra cấm vào, mở nội dung bên trong, điều chỉnh lại âm thanh, ngồi ở chỗ kia bắt đầu nói chuyện: "Bạch Thiến Thiến, vẫn còn nhớ lời nói lúc trước của tôi chứ? Về Nghiêm Trạch, cô thích hắn như vậy, nhưng lại không biết, thật ra tên hắn không phải là Nghiêm Trạch. Hắn gọi là Nghiêm Diệc Trạch, cũng không phải người thừa kế của Nghiêm gia ở thành phố C mà chỉ là một người bệnh hoạn, không có cách nào để chữa được căn bệnh "Ung thư thẳng nam" của hắn, hơn nữa hắn còn là một người đã có vợ! Bởi vì mẹ hắn muốn một đứa cháu trai, mà con dâu lại không thể sinh, cho nên hắn mới không ngừng tìm kiếm tình nhân ở bên ngoài, tôi nghĩ có thể hắn không biết cô là thiên kim tiểu thư Bạch gia, nếu không thì cũng không đối xử với cô giống những tình nhân khác của hắn. Khi cô được đưa vào phòng phẩu thuật của tôi vì sinh non, hắn yêu cầu tôi phải bảo vệ đứa nhỏ, tôi biết rõ nếu như đứa bé được sinh ra sẽ bị dị tật, hơn nữa khi mổ bụng cô ra, đứa bé đã sớm chết rồi, cho nên tôi kiên trì bảo vệ cô, Bạch Thiến Thiến, xin cô nhớ kỹ, đây là lần đầu tiên tôi cứu được mạng của cô!"
(Thẳng nam ở đây ý chỉ những người đàn ông chỉ có ham muốn tìиɧ ɖu͙©)
Tần Hoan nói xong, di chuyển con chuột, mở thư mục có tên "Bạch Thiến Thiến" trong USB ra, nội dung bên trong được hiển thị trên màn hình lớn, tất cả mọi người đều có thể xem rõ......
Đồng thời, cô cũng giải thích cặn kẽ: "Ở trên này ghi chép ca phẫu thuật của tôi với Bạch Thiến Thiến, Nghiêm Diệc Trạch muốn bảo vệ đứa bé là sự thật, trên này còn có chữ ký do chính tay Nghiêm Diệc Trạch ký, và đây là danh sách ghi chép tất cả những tình nhân mà hắn đã đưa tới đây, nhìn kỹ rồi chứ, những đứa bé do tình nhân của hắn sinh ra đều bị dị tật, và chúng bị hắn tàn nhẫn bỏ rơi! Còn có những ảnh chụp và tài liệu này, tất cả đều là chứng cứ để tôi minh oan, tất cả sự thật mà tôi đã cố gắng điều tra!"
Nói đến đây, giọng điệu bình tĩnh của Tần Hoan bắt đầu có chút kích động: "Trước kia, tôi không nói những chuyện này ra là vì không muốn làm cho Bạch Thiến Thiến tiếp tục bị tổn thương, cô đã mất đi đứa bé, nếu như lại biết người đàn ông mình yêu mến lại là một tên cặn bã, còn là một người vô liêm sỉ lừa gạt tình cảm của người khác! Cô chắc chắc sẽ đau lòng...!
Nhưng tôi lại không đành lòng làm tổn thương cô, cô đối xử với tôi như thế nào? Cô không phải bị trầm cảm, cô cũng không bị vô sinh, cô chỉ tự mình cho rằng chính cô bị vô sinh không thể sinh cho Nghiêm gia người thừa kế nên Nghiêm Diệc Trạch mới bỏ rơi cô! Tại sao cô lại nghĩ như vậy? Là bởi vì những hành vi của hắn làm cô phải suy nghĩ như thế, suy nghĩ nhiều là thứ chứng minh ngay cả chính cô cũng không tin vào tình yêu đó! Chính sự không tin tưởng vào tình yêu của cô, đã bóp chết hy vọng của tôi! Cuối cùng là do cô yêu quá điên cuồng, hay là do tôi quá ngu xuẩn?"
"Đây là giả dối, tất cả những thứ này đều là giả dối!" Bạch Thiến Thiến nhìn màn hình lớn, những ghi chép kia, những ảnh chụp kia, những thứ đã phá vỡ sự thật mà cô biết, cô không thể nào tiếp thu được.
"Xem đi! Lúc trước cũng bởi vì tôi sợ cô bị như thế, tâm lý chấp nhận sự thật của cô quá thấp, nhưng sau khi cô gϊếŧ chết con của tôi, cô còn có tư cách gì để lựa chọn cuộc sống của mình nữa?"