Tần Hoan bị Bạch Cẩn Hạo ôm vào phòng ngủ, đặt trên giường, cũng tự tay gây mê cô, cô nhìn hắn, lành lạnh nói: "Bạch Cẩn Hạo, tôi hận anh! Mặc dù các người đã cho rằng tôi hại chết con của Bạch Thiến Thiến, muốn tôi dùng đứa bé này để trả lại? Nhưng những thứ mà tôi vì yêu mà trả giá, ai tới trả lại? Trong bốn năm này các người đối với tôi tàn nhẫn như vậy, ai tới trả lại?"
Yêu một người, yêu đến hận, là cảm giác như thế nào?
Là hận không thể đem tất cả tình yêu dành cho hắn xóa sạch giống như đứa bé, mà trong mỗi mỗi tế bào đó đều chứa đầy thù hận!
Không biết có phải là vì thuốc tê hay không, Tần Hoan không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy lạnh, cái loại lạnh này, giống như từ địa ngục mà đến......
Một bác sĩ riêng không chuyên nghiệp của gia đình lại phá thai cho một bác sĩ phụ khoa chuyên nghiệp, trong cái không khí tràn ngập vi khuẩn này, muốn lấy đi đứa con huyết mạch của mình, một sinh mạng đang sống!
Lúc kết thúc, trên giường tràn đầy máu đỏ tươi, áo tắm cũng không mặc được nữa, mà ngay cả tấm di ảnh của cha mẹ chính mình mà Tần Hoan đang nắm chặt trong tay cũng dính đầy máu, bác sĩ có lòng tốt cởϊ áσ trắng của mình ra mặc vào cho cô.
Cửa bị mở ra, người đến đầu tiên là Bạch Cẩn Hạo, sau đó là Bạch Thiến Thiến, ba Bạch, mẹ Bạch.
Nhìn thấy bộ dạng sống không bằng chết của Tần Hoan, Bạch Thiến Thiến chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái: "Tần Hoan, cô cuối cùng cũng hiểu được cái cảm giác khi mất đi con mình nó đau khổ như thế nào rồi sao? Cái này gọi là báo ứng!"
"Không! Nổi thống khổ của tôi, ngày khác chắc chắn tôi sẽ trả lại cho các người gấp mười, gấp trăm lần!" Tác dụng của thuốc tê gần như sắp hết, Tần Hoan giãy dụa ngồi dậy, thò tay, chạm vào chăn mền ướt sủng máu kia, giọng điệu bỗng nhiên trở nên vô cùng vô cùng bình tĩnh: "Có một số việc, các người sẽ biết, rất nhanh"
"Cô còn muốn nói điều gì? Cô nên cút khỏi đây đi! Đừng quên, cô đã ly hôn với anh tôi!" Bạch Thiến Thiến nói.
Tần Hoan cười lạnh một tiếng, giãy dụa đi xuống giường, toàn thân đầy máu đi qua trước mặt người của Bạch gia, cô suy yếu đến mức có thể ngã bất cứ lúc nào, Bạch Cẩn Hạo nhịn không được đưa tay đỡ cô.
Lại bị cô gạt ra: "Đừng có làm bộ làm tịch, Bạch Cẩn Hạo, tôi và anh đã hoàn toàn chấm dứt! Gϊếŧ chết chính cốt nhục của mình, hy vọng tối anh không gặp phải ác mộng!"
Tay của Bạch Cẩn Hạo cứng lại trong không khí, cổ họng giống như bị vật gì ngăn lại, vậy mà một câu cũng không nói ra được.
Cô nói, cô với hắn đã kết thúc?!
Rõ ràng là câu nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng tại sao lại giống như có cái búa ngàn cân đập vào lòng hắn, làm trái tim hắn, vỡ tan trong nháy mắt?
Đau! Thật sự rất đau, giống như thứ quan trọng trong cuộc đời hắn đang dần biến mất giống như cốt nhục kia hóa thành máu!
Hắn ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của Tần Hoan, cô đi rất nhanh, nhưng mỗi một bước đều vô cùng kiên định, kiên định rời đi, cũng giống như cô đã từng kiên định yêu hắn!
Đoạn đường không hề dài, bình thường năm sáu phút là có thể đi ra, nhưng lúc này, Tần Hoan phải bước đi trong hai mươi phút.
Cuối cùng cũng bước ra khỏi cửa biệt thự Bạch gia, Tần Hoan đứng yên tại chổ trong chốc lát, không quay đầu lại, không có rơi lệ, đôi mắt trong veo như nước, đôi mắt từng tràn đầy yêu thương giờ đây chỉ còn lại sự thù hận!
Bạch Cẩn Hạo, anh sẽ sớm biết rõ, hôm nay anh đã mất những gì, Bạch gia các người đã mất đi cái gì.
Mạng mà các người thiếu nợ tôi, tôi sẽ cho mấy người nhận lấy sự trả giá thê thảm!