"Thiến Thiến!" Bạch Cẩn Hạo nhíu mày, nhịn không được lên tiếng, còn không đợi hắn mở miệng nói giúp đỡ Tần Hoan câu nào thì Tần Hoan đã xoay người, đôi mắt lạnh lùng quét nhìn hắn, sau đó kéo áo dây tắm ra, áo tắm trượt trực tiếp từ trên cơ thể cô xuống đất, những vết phỏng cùng với tất cả những vết thương mới cũ lớn nhỏ đều hiện ra trước mặt mọi người, kể cả bố Bạch và mẹ Bạch vừa mới chạy đến.
Những vết sẹo kia làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc mở to hai mắt.
Thì ra, bốn năm nay, Tần Hoan lại bị bọn họ làm tổn thương thành như vậy?
Đây chỉ là vết thương trên thân thể thôi, còn cái vết thương tâm lý thì sao?
Bạch Cẩn Hạo bỗng nhiên muốn tiến lên, đem áo tắm khoác lại lên người Tần Hoan rồi ôm lấy cô.
Cô có bao nhiêu kiên cường, mới có thể chống đỡ được nhiều đau đớn như vậy?
Nhưng tại sao? Tại sao cô lại tình nguyện chịu đựng những đau đớn này, cũng không chịu thừa nhận chính cô đã hại chết con của Thiến Thiến? Tại sao mặc dù bị thương thành như vậy, cô vẫn cắn răng kiên trì chịu đựng suốt bốn năm?
Câu trả lời kia, để miêu tả thì vô cùng sinh động!
Rồi lại nghe thấy Bạch Thiến Thiến vô cùng châm chọc nói: "Cởi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cũng không đỏ mặt, Tần Hoan, chị quả nhiên vô cùng đê tiên! Nhưng mà, đồ vật của Bạch gia, chị vẫn còn đang giữ một món!" Tầm mắt của cô rơi xuống bụng Tần Hoan: "Chị mang thai, ít nhất cũng hai tháng rồi, bởi vì chị gầy mới nhìn không thấy, có đúng hay không?"
"Tôi không có mang thai! Tôi không có!" Tần Hoan cuối cũng cũng có cảm xúc, là cái cảm xúc vừa hoảng sợ lại vô cùng bối rối!
"Tôi đã ly hôn, tôi không có mang bất cứ đồ vậy nào của Bạch gia đi cả, hiện tại tôi muốn rời đi, các người không có tư cách ngăn cản tôi!" Cô nói xong, cũng mặc kệ dưới lầu có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình, cầm lấy tấm ảnh miễn cưỡng che hạ thân, nhanh chóng đi đến chổ cầu thang!
"Tần Hoan, chị đứng lại đó cho tôi! Chị lại muốn nói dối! Lúc chị đến tiệm thuộc mua que thử thai tôi tận mắt nhìn thấy, tôi đã chú ý đến chị mấy ngày nay rồi, vừa rồi tôi đã nhặt được nó trong thùng rác!"
Bạch Thiến Thiến nói xong, đưa đồ vật đang cầm lên cao: "Ba, mẹ, anh, các người nhìn rõ chứ, trên này có hai vạch! Tiện nhân đáng chết này, chị gϊếŧ chết con của tôi lại còn muốn mang theo cháu của Bạch gia chạy trốn? Làm sao tôi có thể để âm mưu của chị được thực hiện? Chị có thể đi, nhưng để đứa bé lại!"
"Không!" Sắc mặt Tần Hoan lập tức xám như tro, cô đúng là có mang thai, hơn hai tháng trước Bạch Cẩn Hạo uống rượu say, sau đó thô bạo mà chiếm hữu cô, cô biết rõ Bạch gia sẽ không cho cô sinh đứa bé này, cho nên mới cẩn thận dấu diếm, cũng là vào lúc đó, cô do dự không biết mình có nên cho Bạch Cẩn Hạo biết chuyện này hay không, đêm qua, bạch Cẩn Hạo đã giúp cô quyết định, tình yêu của cô đã chết, cô quyết định mang đứa bé rời đi.
Thế nhưng cô lại không nghĩ tới, thì ra Bạch Thiến Thiến đã sớm biết chuyện cô mang thai!
"Tôi đã ly hôn với Bạch Cẩn Hạo, đứa bé này là con của một mình tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đưa cho mấy người, tôi phải rời khỏi đây, tôi sẽ lập tức đi ngay, từ nay về sau, tôi không bao giờ...xuất hiện trước mặt người nào của Bạch gia nữa!"
Nghe Tần Hoan nói như vậy, Bạch Cẩn Hạo mới xác định, Tần Hoan thật sự mang thai.
Hắn lao tới, nắm lấy tay Tần Hoan, tránh đυ.ng vào nơi bị bỏng của cô, hung dữ chất vấn: "Tần Hoan, là ai cho cô lá gan như vậy, dám mang con của tôi bỏ chạy sao?".