Trở lại phòng ngủ, Tần Hoan đi thẳng vào phòng tắm, bởi vì biệt thự có máy sưởi, mà lúc nãy cô bận rộn ở trong bếp, thật sự rất nóng nên cô không mặc nhiều đồ, nhưng quần áo vẫn dính vào da thịt, chỉ kéo một chút thôi đã đau đến mức chảy cả mồ hôi!
Cô đành phải đi tìm cái kéo cắt bỏ lớp quần áo, sau đó bóc từng mảnh từng mảnh vải dính trên da thịt xuống, nơi dính nghiêm trọng nhất khi cô gỡ xuống còn có một miếng da lớn, lộ ra phần thịt đỏ như máu, những vết phòng lớn nhỏ kia nhìn sơ qua vô cùng dày đặc, làm cho người ta sởn hết cả gai ốc......
Tần Hoan ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương, chật vật, suy yếu như vậy, thật đáng thương!
Cô bỗng nở bụ cười đắng chát, nhịn không được lại hỏi mình một lần nữa, cuối cùng tại sao lại phải kiên trì đến giờ này? Yêu một người lại trở thành tội lỗi không thể tha thứ sao?
Không biết đã đứng bao lâu, bên ngoài có tiếng bước chân, Tần Hoan tưởng rằng Bạch Cẩn Hạo trở về, tùy tiện mặc một cái áo tắm, đi ra khỏi phòng nhưng lại nhìn thấy Bạch Thiến Thiến tiến đến.
"Chị dâu, mùi vị bị canh nóng xối lên người như thế nào? Có phải rất đau hay không? Nhưng tôi cảm thấy tôi đã nhẹ tay lắm rồi đó, tôi nên dội canh nóng thẳng vào mặt chị mới đúng!" Trong mắt Bạch Thiến Thiến tràn đầy hận ý: "Chị có biết cho dù tôi có làm như vậy thì anh tôi, cha tôi, mẹ tôi cũng sẽ không có bất kì ý kiến gì, ai bảo chị lại hại chết con của tôi? Ai bảo chị lại là một người phụ nữ rắn rết độc ác!"
"Thiến Thiến, sự thật là như thế nào, lòng cô tự biết rõ! Tôi không muốn tranh cãi với cô! Chẳng qua cô làm như vậy, không cảm thấu cắn rứt lương tâm sao? Cô chắc chắn sẽ không có ngày hối hận sao?" Tần Hoan không trầm mặc như thường ngày, mà lại mở miệng nói.
Bạch Thiến Thiến cũng không ngờ Tần Hoan lại dám phản bác, bị người Bạch gia sĩ nhục suốt bốn năm Tần Hoan lại có thể nói ra những lời làm người khác phải lo sợ, sắc mặt cô ta nhất thời tối sầm lại: "Chị nói cái gì? Đồ phụ nữ ác độc! Nếu như không phải chị hại chết con của tôi, thì làm sao A Trạch có thể từ hôn? Đều là bởi vì chị, đều là do đồ tiện nhân đáng chết nhà cô!"
Cô vọt tới trước Tần Hoan, nhấc tay định tát lên mặt Tần Hoan.
Lại bị Tần Hoan bắt được.
"Bạch Thiến Thiến! Đã đủ rồi! Từ lúc con cô mất, bốn năm nay, mặc kệ cô làm gì tôi, tôi đều nhịn, cô luôn oán hận tôi, vậy tại sao không đi hỏi Nghiêm Trạch thử xem, đến hỏi hắn cuối cùng tại sao lại vứt cô đang trong tình trạng không rõ sống chết trong bệnh viện?"
Nhìn thấy Bạch Thiến Thiến hơi sửng sốt, Tần Hoan lại nói tiếp: "Cô có từng nghĩ tới vấn đề này chưa, có lẽ Nghiêm Trạch cũng không có tốt như cô tưởng tượng?"
"Chị nói bậy! A Trạch rất tốt với tôi, hắn yêu tôi, hắn rời đi là do tôi không thể mang thai, không thể sinh cho Nghiêm gia một người thừa kế, nên mới rời khỏi tôi?" Bạch Thiến Thiến hung dữ trừng mắt nhìn Tần Hoan: "Chị đừng nghĩ có thể châm ngòi ly gián tình cảm tôi dành cho Nghiêm Trạch!"
Nói đến đây, Bạch Thiến Thiến bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị: "Tần Hoan, tôi thật không ngờ cho đến ngày hôm nay, chị vẫn luôn kiếm cớ cho sự ác độc của chị! Vậy thì, chị chờ đó, tôi sẽ sớm làm cho chị phải trả giá với những lời nói này của chị!"
Bạch Thiến Thiến thường xuyên nói như vậy, Tần Hoan cũng không để ý.
Nhưng mười phút sau, Bạch Cẩn Hạo đi lên, đứng trước mặt của cô, lạnh lùng chất vấn cô: "Thiến Thiến có ý tốt muốn lên đưa thuốc cho cô, không ngờ cô lại mắng em ấy? Còn mắng Liễu Tình là ***?"
"Tần Hoan, trong mắt của tôi, cô, ngay cả *** cũng không bằng!"
"Tần Hoan, không phải cô ghen ghét Liễu Tình sao? Nhưng tôi lại vô cùng thích Liễu Tình, tối hôm nay, ở phòng ngủ này, tôi sẽ ân ái với cô ấy cả đêm! Cô muốn đứng đây nhìn, hay là cút ra ngoài!"