"Tiếp theo chính là ngài, mẹ vợ trước kia của tôi!" ánh mắt Tần Hoan tràn đầy khϊếp sợ, nhưng vẫn đỡ Bạch Thiến Thiến, tránh cho cô ngã xuống người mẹ Bạch, mở miệng lần nữa: "Hai năm trước, bởi vì thận của ngài suy kiệt dẫn đến chỉ còn hơi thở cuối cùng, tìm khắp nơi cũng không tìm được người có thận phù hợp, sau đó cuối cùng cũng có người chịu cho ngài một quả thận, làm cho ngài có thể sống xót, chuyện lớn như vậy, có lẽ ngài sẽ không quên đâu?"
"Quả thận kia, từ đâu mà đến" Tần Hoan đưa tay chỉ vào vị trí thận của chính mình: "Chính là lấy từ nơi này! Sau khi tặng thận cho ngài, tôi đã rời khỏi bệnh viện, bởi vì tôi đối với các người, chỉ là một người hầu toàn năng..., nếu như tôi biến mất quá lâu, các ngươi sẽ càng nhục nhã tôi, tra tấn tôi! Nhưng chiều hôm đó, tôi bị Bạch Thiến Thiến đẩy xuống hồ, vì hãm hại tôi, chính cô ta cũng nhảy xuống, bởi vì cô ta không biết bơi, tôi đã cố gắng kéo cô ta từ trong nước hồ lạnh lẽo đó lên......Bạch Thiến Thiến, xin cô nhớ kỹ, đây là lần thứ hai tôi cứu được mạng cô! Buồn cười chính là, tất cả các người đều cho rằng tôi đẩy Bạch Thiến Thiến xuống, các người che chở Bạch Thiến Thiến từng chút một, còn đối với tôi thì mặc kệ không quan tâm, tôi sốt cao ba ngày, nếu không phải dì Trường phụ trách thu dọn vụиɠ ŧяộʍ lấy thuốc cho tôi uống, có lẽ tôi chết từ cái khoảnh khắc đó rồi! Về sau, Bạch Thiến Thiến biết dì Trương đưa thuốc cho tôi, còn cay nghiệt đuổi dì đi......"
Ngay sau đó, ánh mắt Tần Hoan rơi xuống người ba Bạch: "Bạch chủ tịch, đến ngài! Tôi biết rõ với tư cách là thương nhân, ngài cho tôi với Bạch Cẩn Hạo kết hôn chẳng qua đây là hình thức buôn bán mà thôi, dù Tần gia đã suy tàn, nhưng tốt xấu gì cũng là doanh nhân từng nổi tiếng ở thành phố này, tục ngữ nói đúng, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, ngài nghĩ tôi sẽ đem ít nhiều đồ cưới đến......Nhưng mà, thật đáng tiếc, tôi không hề mang bất cứ thứ gì đến, cho nên ngài không yêu thích đứa con dâu này, đúng hay không? Như vậy, hiện tại ngài đã biết rồi chứ? Tôi chính là Jan, một năm trước khi tôi kết hôn với Bạch Cẩn Hạo, Bạch gia gặp phải khủng hoảng lớn, mất đơn hàng lớn ở nước ngoài, tài chính gặp khó khăn, nếu như không phải bởi vì Jan đầu tư, Bạch gia có khả năng đã bị phá sản, chứ không có huy hoàng như ngày hôm nay! Bạch chủ tịch, khi đó, cha mẹ của tôi vừa mới qua đời vì tai nạn xe cộ, sau khi tôi nhận được di sản, liền đem toàn bộ đầu tư vào công ty ngài......Hơn nữa, vì để giảm bớt áp lực cho ngài, tôi đã che giấu thân phận mình. Đơn giản vì ngài chính là ba của người đàn ông tôi yêu, đơn giản vì tôi cho rằng sau này Bạch gia là nhà của tôi! Thế nhưng mà......Nhà? Ha ha, thật là một kì vọng vô cùng buồn cười! Ý tưởng ngu xuẩn! Đến đây, tôi gần như đã nói hết, sự thật đơn giản như vậy, nhưng không một ai tin tưởng tôi, cho tới bây giờ cũng không có ai chịu điều tra, các ngươi đã cho rằng tôi chính là hung thủ hại chết con của Bạch Thiến Thiến, nhận định tôi là một người phụ nữ rắn rết độc ác, vì vậy đem tình yêu của tôi đối với Bạch Cẩn Hạo làm thành tội ác! Đến cuối cùng, ai mới là người thật sự ác độc nhất?"
Tần Hoan đem mấy thứ có trong USB phát ra tất cả, đứng dậy, vừa nhìn phóng viên không ngừng hướng ống kính về màn hình lớn chụp ảnh, vừa cười: "Nói đến tội ác, hôm nay tôi, mới thật sự là ác ma! Bị các ngươi ép trở thành ác ma! Cho tới bây giờ Tần Hoan tôi cũng không thiếu nợ bất cứ người nào của Bạch gia, nhưng các người thiếu nợ tôi một cái mạng? Tôi cứu được Bạch Thiến Thiến ít nhất hai lần, tôi cứu được Tôn Dạng một lần, tôi cứu được cả tập đoàn Bạch thị, còn có tám năm trước, tôi đi du lịch ở thành phố, nơi này xảy ra một trận động đất, tôi cứu Bạch Cẩn Hạo từ trong phế tích đó ra, mới quen biết hắn......Tôi đối xử với các người tốt như vậy, nhưng các người lại quay đầu, gϊếŧ chết đứa con chưa đầy ba tháng của tôi!"
Giọng nói Tần Hoan bỗng dưng trở nên âm lãnh bén nhọn: "Tôi thật hận! Tôi chưa từng nghĩ đến sẽ hận Bạch gia các người, tôi chỉ muốn làm người nhà của các người, tại sao các người lại có thể tàn nhẫn, máu lạnh vô tình như vậy?"
"......Cuối cùng, chúng ta lại trở thành kẻ thù của nhau!"