"Chị dâu, hôm nay là sinh nhật của anh trai em, không phải chị rất yêu anh ấy sao? Vậy tại sao chỉ có một bát canh thôi mà chị cũng không nấu cho anh ấy được?" Lúc Bạch Thiến Thiến đổ bát canh lên người Tần Hoan, cô đang ngồi trên ghế, không hề nhúc nhích, chỉ nheo lông mày lại và dùng hai tay dắt quần áo, điều này cho thấy cô đã phải chịu đựng đau đớn như thế nào. Đôi mắt trong veo và đầy nước mắt kia vẫn cố chấp nhìn về phía Bạch Cẩn Hạo đang ngồi ở đối diện---- cũng chính là chồng cô: "Cẩn Hạo, không phải như vậy...." Tất cả canh đều bị đổ lên người cô, không biết vết thương có đau hay không nhưng sự đau đớn vì tủi nhục đã thấm sâu vào trái tim cô.
"Chị không có? Ý của chị là tôi vu oan cho chị sao?" Giọng nói của Bạch Thiến Thiến càng trở nên sắc bén: "Tần Hoan, tôi kêu cô một tiếng chị dâu là đã cho cô mặt mũi rồi, loại người ác độc đê tiện như cô! Có tư cách gì mà ngồi trên bàn ăn cơm cùng chúng tôi! Ah, tôi biết tại sao chị lại nấu canh dỡ như vậy rồi, không phải là do ghen tị đêm qua anh tôi đã ân ái với chị Liễu Tình sao?"
Sắc mặc Tần Hoan trở nên trắng bệch, con mắt vẫn nhìn chằm chằm Bạch Cẩn Hạo, cùng với người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp ngồi bên cạnh hắn.
Lúc này người phụ nữ gắp một miếng hoa bầu dục vào chén Bạch Hạo, ánh mắt không hề che dấu một chút ám muội nào: "Hạo, tối hôm qua anh đã vất vã rồi, mau ăn một ít hoa bầu dục cho bổ".
(Hoa bầu dục là dùng để chỉ một loại thận động vật)
Hoa bầu dục bổ thận, buổi tối vất vả, ý tứ trong lời nói quá rõ ràng.
Đừng ăn! Đừng!
Tần Hoan nghe được tiếng kêu hèn mọn trong lòng mình.
Thế nhưng, Bạch Cẩn Hạo đã gắp hoa bầu dục kia bỏ vào miệng mình trước mặt cô, sau khi nuốt vào bụng còn hôn lên mặt người phụ nữ kia một cái, ôn nhu nói: "Cám ơn bảo bối."
Sau đó, hắn xoay đầu lại, sự ôn nhu trong mắt vừa rồi lập tức biến thành lưỡi dao sắc bén: "Nghe không hiểu lời nói của Thiến Thiến sao? Nếu như đã không có tư cách ngồi ở chỗ này ăn cơm, vậy sao còn chưa cút đi?"
Cơ thể Tần Hoan run lên rõ ràng, cô cố gắng nén nước mắt.
Cô biết rõ, nếu như cô phát sinh mâu thuẫn với Bạch Thiến Thiến, hắn nhất định sẽ không do dự mà đứng về phía Bạch Thiến Thiến, bởi vì đó là em gái duy nhất của hắn, hắn không nỡ để em gái mình chịu bất cứ nỗi oan ức nào, cho dù là Bạch Thiến Thiến sai, đến cuối cùng người sai lại biến thành Tần Hoan cô.
Nghĩ tới đây, Tần Hoan chậm rãi đứng dậy, xoay người: "Vậy......Các ngươi chậm rãi dùng bữa!"
Cả bàn thức ăn này, đều do chính cô làm nhưng cô lại không có tư cách ăn.
Cô là vợ của Bạch Cẩn Hạo nhưng cô lại không có tư cách ngồi bên cạnh hắn.
Hôm nay là sinh nhật của Bạch Cẩn Hạo, hắn dẫn về một nữ minh tinh để ăn mừng bằng cách đâm thủng trái tim cô thành những lỗ hỏng?
Bạch Thiến Thiến vu hãm nhục mạ cô, nhưng bố chồng, mẹ chồng đều coi như không thấy......
Tất cả đều bởi vì bốn năm trước, Bạch Thiến Thiến mang thai được đưa vào phòng mổ của cô, nhưng cô chỉ có thể bảo vệ được người mẹ, người của Bạch gia cho rằng con của Bạch Thiến Thiến do cô hại chết, dẫn đến bạch Thiến Thiến "Cả đời không thể mang thai", làm Bạch Thiến Thiến bởi vì Nghiêm Trạch hôn phu của cô từ hôn, rơi vào "trầm cảm!
Ngay cả chồng mới cưới cũng thay đổi sắc mặt với cô!
Bốn năm nay, Bạch Cẩn Hạo luôn buộc cô ly hôn nhưng cô không chịu, bọn hắn nghĩ hết tất cả phương pháp để nhục nhã, tra tấn cô.
Bởi vì cô yêu bạch Cẩn Hạo, cho nên cam tâm tình nguyện chịu đựng hết tất cả những oan ức, đau khổ, cô luôn cho rằng người của Bạch gia sẽ hiểu cho cô, cho rằng sẽ có một ngày Bạch Cẩn Hạo sẽ tin tưởng cô.
Nhưng khi cô chịu đựng nhục nhã cùng dày vò, đã làm thể xác và tinh thần cô mệt mỏi, cô không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, nhất là khi tận mắt nhìn thấy scandal giữa Bạch Cẩn Hạo và nữ minh tinh lại trở thành sự thật.
Đôi mắt long lanh chứa đầy nước mắt, những nỗi nghẹn khuất hóa thành máu, cay đắng, bất lực, bất bình, đau đớn đều do cô tự mình chuốc lấy!
"Tiện nhân cuối cùng cũng đi! Tiện nhân vừa đi, không khí liền tốt lên, anh, mời anh một ly, chúc anh sinh nhật vui vẻ! Chúc anh với chị Liễu Tình sớm tu thành chánh quả!"
Tần Hoan vẫn chưa đi khỏi thì đã nghe thấy tiếng cụng ly, bước chân cô bỗng nhiên dừng lại, suýt chút nữa đứng không vững......