- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Một Mình Ta Mỹ Lệ
- Chương 97: Ảo giác
Một Mình Ta Mỹ Lệ
Chương 97: Ảo giác
Thời điểm Dịch Tuyết Phùng đang ở trong thức hải khuất nhục bị tâm ma của Ninh Ngu ép lay lục lạc, ở bên ngoài Ninh Ngu đang cùng Thiết Vân đánh nhau.
Hai người đều nhìn đối phương không vừa mắt, đợi đến khi Ninh Ngu lừa Dịch Tuyết Phùng vào thần thức, Thiết Vân cũng kiên nhẫn đợi y ôm Dịch Tuyết Phùng đặt qua một bên, mãi đến khi thấy Ninh Ngu lấy áo bào khoác lên người Dịch Tuyết Phùng xong, ma đồng Thiết Vân mới lóe lên, thân hình như lưỡi dao sắc xông đến.
Tâm ma Ninh Ngu chưa tán, cả người âm u khủng bố tới cực điểm, Anh Túc kiếm trong tay phát ra một trận ong ong trầm thấp, linh lực tạo nên chấn động hư không thành từng trận gợn sóng, ầm một tiếng tiếp nhận một kiếm giận dữ của Thiết Vân.
Hai người này xưa nay đều không phải loại người thích phí lời, chỉ cần đứng đối diện liền nhận ra sự thù hận của đối phương đối với mình, chỉ nháy mắt, lập tức mười phần ăn ý cùng dời tầm mắt, phảng phất như chỉ cần nhìn nhiều thêm chút nữa sẽ làm ô uế đôi mắt của mình.
Ở một thế giới nhỏ bên trong phật châu, thân hình hai người như hai sợi tuyến đan vào nhau lóe lên rồi biến mất, ra tay cực độc ác hận không thể lập tức dồn đối phương vào chỗ chết, thân kiếm Anh Túc đã có mấy vết hằn, nghĩ cũng biết Ninh Ngu đã dùng bao nhiêu khí lực.
Eo Thiết Vân gập lại, trước khi bị Anh Túc kiếm lướt qua cổ miễn cưỡng lui về sau một bước, thoát được một đòn trí mạng, lại nhảy lui mấy bước rơi vào khoảng không cách đó không xa, nghiêng đầu nhìn ống tay áo suýt nữa bị hủy của chính mình, trầm mặc không nói.
Cho dù linh lực hắn mạnh hơn, chung quy cũng chỉ là một thanh sắt bình thường, ngay cả khi tu luyện thành hình người, cũng không cách nào thoát ly được chủ nhân chân chính có thể tự do điều khiển thân kiếm.
Thiết Vân có chút âm u, thế nhưng ngay lập tức chút mất hứng này liền tiêu tán, nắm tay siết chặt của hắn buông ra, tại nơi cổ tay mình vuốt nhẹ.
Mới vừa chạm đất, đồng tử Ninh Ngu liền co rụt, bản năng cảm giác được một luồng nguy hiểm đang tiến đến, ánh mắt y lom lom nhìn, trở tay hướng về phía sau vung một kiếm, chỉ một thoáng, trong hư không phía sau ầm một tiếng trực tiếp nổ tung ra, hỏa diễm bốc lên suýt nữa nuốt trọn thân thể y.
Ninh Ngu cong ngón tay búng một cái, một luồng phong tuyết gào thét mà đến, trực tiếp phá tan hỏa diễm đầy trời.
Mặt mày y âm trầm nhìn Thiết Vân, lạnh lùng nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Thiết Vân vẫn giũ tư thế đó rũ mắt nhìn chăm chăm cổ tay mình, hắn nhẹ nhàng vuốt ve nơi mạch môn, không ngẩng đầu lên nhàn nhạt nói: "Đây không phải là một việc rất rõ ràng rồi sao, năm đó thời điểm ở Man Hoang, ta cũng lén lút giúp cha xử lý những kẻ mơ ước hắn như vậy, thật không khéo, Ninh kiếm tôn, hiện tại ngươi cũng là một trong số những kẻ đó."
Ninh Ngu cười lạnh: "Ngươi nói mơ ước? Hắn chưa từng từ chối ta, từ khi nào đến phiên ngươi khoa tay múa chân xía mũi vào việc của bọn ta?"
Hai mắt Thiết Vân khẽ động, lại tới nữa rồi, loại cảm giác bị tất cả mọi người xa cách khiến hắn khó có thể tiếp thu.
Quan hệ giữa Dịch Tuyết Phùng và Ninh Ngu xưa nay chưa bao giờ cho phép bất luận kẻ nào nhúng tay vào, cho dù là Thu Mãn Khê cũng có lúc cảm thấy bản thân bị hai người bọn họ bài xích, huống chi là Thiết Vân.
Năm đó thời điểm còn ở Quy Hồng Sơn, cảm giác này luôn quanh quẩn bên cạnh Thiết Vân, thế nhưng tình cảm năm đó của hắn vẫn chưa mãnh liệt như vậy, ở một bên lặng lẽ nhìn hai người bọn họ chỉ cảm thấy mong ước, nghĩ thầm nếu có một ngày ta cũng có thể biến thành người cùng Tuyết Phùng ở chung như vậy thì tốt rồi.
Thẳng đến sau này, nhân tính càng ngày càng nặng Thiết Vân mới chậm rãi ý thức được, sở dĩ hắn có cảm giác bài xích như ẩn như hiện kia, cũng không phải vì hắn là kiếm Dịch Tuyết Phùng là người, mà là tình cảm giữa hai người bọn họ, là loại quan hệ tất cả mọi người đều không thể xen vào.
Thiết Vân âm thầm oán hận, về sau, nỗi oán hận này ngay khi Ninh Ngu muốn hợp tịch cùng Dịch Tuyết Phùng liền đạt tới đỉnh cao.
"Nếu ta không thể nhúng tay..." Thiết Vân tâm như tro tàn nghĩ, "Vậy liền phá huỷ nó đi."
Ý niệm này vừa tới, thêm phần e sợ Dịch Tuyết Phùng sẽ vì tâm ma của Ninh Ngu làm bị thương, bấy giờ Thiết Vân mới hoàn toàn nổi sát tâm với Ninh Ngu.
Ninh Ngu thấy tiểu tử xa xa vậy mà còn có tư thế muốn xông lên, không nhịn được chậc một tiếng.
Cho dù y vì tâm ma quấy phá điên thành như vậy, nhưng vẫn nhớ rõ giữa Dịch Tuyết Phùng và Thiết Vân có hoa văn khế ước, biết hai người đồng mệnh tương liên, nếu y gϊếŧ chết Thiết Vân, chỉ sợ Dịch Tuyết Phùng cũng khó thoát khỏi cái chết, cho nên vừa nãy lúc giao thủ, y có vô số cơ hội để dùng Anh Túc kiếm cắt cổ Thiết Vân, thế nhưng mỗi một lần đều cưỡng ép thu tay về.
Y nghiêng đầu nhìn Dịch Tuyết Phùng đang ngủ say cách đó không xa, lần đầu tiên trong mắt xuất hiện vẻ khó xử, y hít sâu một hơi, ném Anh Túc kiếm về phía trước: "Anh Túc."
Anh Túc nháy mắt hóa thành hình người rơi xuống đất, khẽ gật đầu: "Kiếm tôn."
Ninh Ngu nói: "Đi thôi."
Anh Túc lĩnh mệnh, vội vã "Dạ"một tiếng, tiếp theo thân hình không khác nào lưu quang, thuận thế xông về phía Thiết Vân.
Sau đó, phía sau truyền đến vài tiếng đao kiếm chạm nhau leng keng, hai người này đều là kiếm linh, tay không tất sắt giao thủ, thời điểm thân thể chạm vào nhau phát ra âm thanh đao kiếm, thậm chí còn có nơi tóe ra tia lửa rực sáng, trông có vẻ vô cùng huyến lệ.
Ninh Ngu không quan tâm bọn họ, trở lại bên người Dịch Tuyết Phùng lần nữa bế hắn lên.
Dịch Tuyết Phùng vẫn ngủ say như cũ, tay Ninh Ngu chạm lên mặt hắn một cái, trầm giọng gọi: "Tuyết Phùng?"
Vừa nay y chỉ dùng linh lực dẫn dắt Dịch Tuyết Phùng vào thần thức của mình, sau đó liền chặt đứt tránh làm hắn mê muội, như vậy chỉ chốc lát có thể tỉnh lại, Ninh Ngu đã cùng Thiết Vân giao đấu hơn nửa ngày rồi, Dịch Tuyết Phùng vậy mà còn đang ngủ.
Tay Ninh Ngu kề sát trên mặt hắn, muốn dùng linh lực đánh thức hắn, có điều lúc thúc giục linh lực lại nhận ra có gì đó không đúng.
Y nhìn chằm chằm thụy nhan Dịch Tuyết Phùng, ma đồng đột nhiên co rụt, đột ngột đứng dậy tùy ý để Dịch Tuyết Phùng trong tay ngã xuống đất, tiếp theo chỉ một chớp mắt, Dịch Tuyết Phùng vốn yên lặng rơi xuống đất lập tức hóa thành một đạo hỏa diễm, trực tiếp thiêu cháy khoảng đất nơi đó thành một vết ấn tối đen như mực.
Đồng thời, Lục Triều Quân chẳng biết từ lúc nào đã tiến vào trong tiểu thế giới, một tay đang ôm Dịch Tuyết Phùng ngủ mê man, tay còn lại nắm chuỗi phật châu, đang nhắm mắt lẩm bấm gì đó.
Anh Túc đang cùng Thiết Vân giao thủ nháy mắt tách ra, nhẹ rơi xuống bên người Ninh Ngu bên người, nói thật nhanh: "Tiểu thế giới này chịu sự điều khiển của bọn họ, đợi thêm chút nữa sợ là sẽ không địch lại được."
Thế nhưng Ninh Ngu vừa mới trơ mắt nhìn "Dịch Tuyết Phùng" lần thứ hai tiêu tan trước mặt chính mình, sao có thể tình nguyện nghe lời hắn, cho dù biết đó chỉ là ảo giác, y vẫn như cũ bị kí©h thí©ɧ không nhẹ, song đồng đỏ tươi như muốn tích huyết, nhìn chằm chặp Lục Triều Quân, từng chữ từng chữ như siết ra từ trong kẽ răng.
"Ta muốn gϊếŧ ngươi."
Anh Túc cứng đờ, căn bản phản ứng không kịp, liền cảm giác Ninh Ngu biến mình thành bổn tướng, siết chặt lấy hắn, thân thể như mũi tên nhọn đột nhiên bắn ra.
Anh Túc chỉ cảm thấy bên tai một tiếng rít gào, lần thứ hai phản ứng lại, Anh Túc thân kiếm đã đâm vào thân thể Lục Triều Quân, máu huyết nháy mắt bùng lên.
Anh Túc kiếm không kịp tránh né trực tiếp đâm xuyên qua ngực Lục Triều Quân, máu tươi nháy mắt nhuộm đỏ một khoảng đất dưới chân.
Ninh Ngu đã mất đi lý trí, mạnh mẽ dùng sức đẩy thân kiếm tiến sâu vào trong ngực Lục Triều, tay còn lại hướng tới Dịch Tuyết Phùng đang dựa vào vai Lục Triều, có điều còn chưa chạm được, Dịch Tuyết Phùng lần thứ hai hóa thành hỏa diễm tiêu tan.
Lại là ảo giác.
Ninh Ngu triệt để điên rồi.
Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Một Mình Ta Mỹ Lệ
- Chương 97: Ảo giác