"Sư tôn."
Thu Mãn Khê đang dùng đũa thấm nước chấm lên đôi môi khô nứt của Dịch Tuyết Phùng, chợt nghe đến danh xưng này, tay run một cái, giọt nước trên đũa thẳng tắp rơi xuống xương quai xanh đối phương.
Thu Mãn Khê ngơ ngác nhìn hắn.
Hai mắt Dịch Tuyết Phùng hơi mở ra, tóc dài rối tung tán loạn trên gối, hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu, nước mắt từ khóe mắt đổ vào tóc mai, ánh mắt có chút tan rã, vừa nhìn liền biết vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
"Sư tôn." Dịch Tuyết Phùng nhìn hắn, lẩm bẩm nói, "Sư tôn khi nào người trở về?"
Hắn giãy dụa vươn tay ra với Thu Mãn Khê, Thu Mãn Khê ngơ ngác nhìn miệng vết thương dữ tợn trên cổ tay hắn, đột nhiên phản ứng lại, vội nắm lấy cánh tay máu me đầm đìa run rẩy của Dịch Tuyết Phùng đặt lại trên giường, ôn nhu nói: "Ngoan một chút, thương tổn trước tiên..."
Câu trấn an của hắn đứt giữa chừng, Thu Mãn Khê thử phát ra âm thanh, miệng đóng đóng mở mở, nhưng một chữ cũng không thể xuất khẩu.
Không biết Dịch Tuyết Phùng có nghe thấy hay không, tay đứt ruột xót, hắn đau đến mức hận không thể bất tỉnh chết đi, ngay cả như vậy nhưng vẫn cố gắng giãy dụa muốn níu lấy Thu Mãn Khê, Thu Mãn Khê không nhìn nổi hắn tự mình hại mình, vội cúi người nhẹ nhàng vây lấy nửa người hắn.
Hương rượu mát lạnh vờn quanh bốn phía Dịch Tuyết Phùng, không biết có phải có lại cảm giác an tâm khi bé hay không, hắn chỉ cảm thấy ủ rũ theo khí tức mát lạnh bao phủ tới, mi mắt không thể khống chế chậm rãi khép lại.
Mắt Dịch Tuyết Phùng nửa khép, kiên cường chống đỡ không cho mình hôn mê ngủ thϊếp đi, trong miệng vẫn còn lầm bầm: "Sư tôn, khi nào người..."
Khi nào người trở về?
Thanh âm của hắn càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến mức không nghe thấy, cuối cùng hai mắt khép lại, mệt mỏi ngủ thϊếp đi.
Thu Mãn Khê ngơ ngác nhìn hắn nửa ngày, đang muốn vươn tay hướng tới ngực hắn, cửa bên cạnh đột nhiên bị gõ hai tiếng, âm thanh Ninh Ngu từ ngoài truyền đến: "Sư tôn, ta vào được không."
Tay Thu Mãn Khê đột ngột thu về, tay áo lớn miễn cưỡng che đi sự run rẩy yếu ớt, hắn gấp gáp hít sâu mấy hơi, sau khi viền mắt chua xót hòa hoãn lại, lần nữa trở về dáng vẻ ôn hòa thường ngày.
"Vào đi."
Ninh Ngu trầm mặt bưng bát thuốc bước vào, nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng nằm trên giường ngủ thϊếp đi, đưa thuốc cho Thu Mãn Khê, cau mày nói: "Hàn Hoài Xuyên không phải có rất nhiều người sao, tại sao phải bảo ta bưng thuốc?"
Chưa từng có người nào dám sai khiến Ninh kiếm tôn làm chuyện như vậy, y bưng thuốc, bưng đến độ cực kỳ mới lạ, lúc bước qua ngạch cửa còn suýt chút nữa vấp quăng chén.
Thu Mãn Khê trầm mặc tiếp nhận, cụp mắt nhìn gợn sóng trong bát, không biết đang suy nghĩ gì.
Ninh Ngu nhận ra điểm không đúng: "Sư tôn?"
Thu Mãn Khê nhẹ nhàng cầm muỗng thổi thổi nước thuốc còn nóng, nhàn nhạt nói: "Ngươi làm người ta bị thương thành như vậy, không sai khiến ngươi vậy sai khiến ai đây."
Ninh Ngu nói: "Ta nói lại lần cuối, ta căn bản không có chạm vào hắn!"
Thu Mãn Khê qua loa gật đầu: "Biết rồi, ra ngoài đi, không liên quan đến ngươi."
Ninh Ngu đối với hành vi xem y thành dược đồng của Thu Mãn Khê cực kỳ bất mãn, nhưng khi nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng sắc mặt tái nhợt, vẫn miễn cưỡng ép xuống khó chịu trong lòng, nói: "Hắn như thế nào?"
Thu Mãn Khê nói: "Thuốc này ta kê nhằm thăm dò linh mạch của hắn, ngươi trước tiên mang chậu linh hoa trên cửa sổ kia ra ngoài rồi nói. "
Ninh Ngu cau mày nhìn nhánh hoa trên song cửa sổ đang đung đưa theo gió, đại khái nhìn ra cái gì, con ngươi đột nhiên co rụt lại.
Lúc trước y có ghé qua nơi ở của Dịch Tuyết Phùng, thế nhưng lúc đó chỉ nghĩ tới việc gọi tiểu tử kia dậy luyện kiếm, cũng không chú ý nhiều tới dị dạng trong phòng.
Hiện tại chỉ cần đặt chút tâm tư, có thể chú ý ngay tới đóa linh hoa cực kỳ mỹ lệ trên song cửa sổ kia.
Sắc mặt Ninh Ngu cực trầm, y bước nhanh lên trước, vươn tay vò nát đóa linh hoa nở rộ yêu diễm, siết chặt trong lòng bàn tay, không quay đầu mở cửa dự định rời đi.
Thu Mãn Khê vững vàng đút cho Dịch Tuyết Phùng mấy muỗng thuốc, nghe thấy động tĩnh quay đầu lại liếc mắt nhìn y, nói: "Ngươi đi đâu vậy?"
Ninh Ngu lạnh lùng nói: "Đi tìm Tống Kính Sênh —— Lâm Phàn Quân trước khi phi thăng có phó thác Lâm Phù Ngọc cho bọn họ, bọn họ chăm sóc như vậy sao?"
Y siết chặt nắm tay, ánh mắt tàn nhẫn, có vẻ đã nảy sinh ý định gϊếŧ người.
Thu Mãn Khê nói: "Không nên vọng động, độc này chưa chắc là Tống Kính Sênh hạ."
Ninh Ngu dừng bước, cau mày quay đầu nhìn hắn.
"Nam Túng?"
Thu Mãn Khê thở dài một hơi, nói: "Chờ tiểu tiên quân tỉnh lại rồi nói, ngươi đi ra ngoài trước đi, buổi tối sắc thêm một bát thuốc lại đây."
Ninh Ngu: "Hàn Hoài Xuyên không thiếu người hầu hạ tiểu tiên quân, đại điển Tiên đạo còn chưa kết thúc, ta còn có chuyện quan trọng..."
Thu Mãn Khê vươn tay lau đi nước thuốc đọng bên môi Dịch Tuyết Phùng, lúc này mới dời tầm mắt vẫn luôn chăm chú nhìn người trên giường qua ngạch cửa, hắn cong mắt nở nụ cười với Ninh Ngu, tốt tính hỏi: "Có chuyện gì quan trọng hơn tiểu tiên quân sao?"
Ninh Ngu dùng ánh mắt "Ngươi đang nói cái quỷ gì vậy?" nhìn hắn, hừ một tiếng, lười nói chuyện quay đầu đi.
Mãi đến khi khí tức của Ninh Ngu biến mất trong sân sau, Thu Mãn Khê mới vươn tay cởi bỏ vạt áo đơn bạc trên người Dịch Tuyết Phùng.
Linh dược của Hàn Hoài Xuyên dùng linh hoa sắc ra vừa vào kinh mạch, vết thương dữ tợn trên tay Dịch Tuyết Phùng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại, thế nhưng chỉ trong chốc lát miệng vết thương kia lại trở về hình dáng ban đầu, ngoại trừ bên ngoài có chút đỏ lên thì không lưu lại chút vết tích nào.
Thu Mãn Khê tận lực bảo trì bình tĩnh, hắn đẩy vạt áo trước ngực Dịch Tuyết Phùng ra, bàn tay còn vương hơi lạnh nhẹ nhàng đặt lên, một luồng linh lực chầm chậm tiến vào thăm dò.
Tư vị bị người ngoài dùng linh lực tiến vào thăm dò không hề dễ chịu, Dịch Tuyết Phùng chỉ cảm thấy tựa hồ có thứ gì trực tiếp đảo lộn thần hồn của hắn, tuy rằng đạo linh lực kia dịu nhẹ quá mức, thế nhưng thần hồn là thứ đâu thể tùy tiện chạm vào.
Linh lực Thu Mãn Khê vừa mới đưa vào một tia, liền bị thần hồn theo bản năng đẩy ra ngoài.
Thu Mãn Khê đột nhiên rụt tay về, ngơ ngác nhìn lòng bàn tay kết một tầng băng mỏng, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Năm đó Dịch Tuyết Phùng bị thương, Thu Mãn Khê tự mình dùng linh lực tính toán dẫn hàn độc trong kinh mạch ra, hắn mất bảy ngày bảy đêm để thăm dò kinh mạch cùng thần hồn của Dịch Tuyết Phùng, nên đối với thần hồn này cực kỳ quen thuộc.
Người trước mặt...
Chính là Dịch Tuyết Phùng, chân chân thật thật, là đứa nhỏ hắn nuôi từ nhỏ đến lớn.
Trăm năm qua, cái chết của Dịch Tuyết Phùng đối với Thu Mãn Khê mà nói, tựa như một giấc chiêm bao.
Trước khi hắn bế quan, Dịch Tuyết Phùng vẫn còn là một thiếu niên ngoan ngoãn, cong mắt làm nũng với hắn, hỏi hắn: "Sư tôn, khi nào thì người trở về nha?"
Tu sĩ bế quan làm gì có thời gian cố định, ngắn thì mấy tháng, lâu thì mấy trăm năm, Thu Mãn Khê không nói chính xác được, đành phải dỗ hắn: "Nhanh thôi, ta sẽ trở về ngay, chờ khi nào ngươi cao bằng sư huynh ngươi, ta liền trở lại nha."
Dịch Tuyết Phùng nâng cằm nhìn Ninh Ngu cao hơn hắn cả một cái đầu, cau mày xoắn xuýt hồi lâu, mới nói: "Được ạ, con sẽ cố gắng cao hơn một chút."
Ninh Ngu đang ôm kiếm bên cạnh cười nhạo.
Thu Mãn Khê căn dặn y: "Chăm sóc Tuyết Phùng cho tost, hắn mà thiếu một cọng tóc ta sẽ không tha cho ngươi."
Ninh Ngu nói: "Có ta đây, hắn có thể xảy ra chuyện gì."
Y nói xong, tựa hồ nhớ ra cái gì, cau mày đổi giọng đồng ý: "Được."
Y trịnh trọng đáp lại như vậy, Thu Mãn Khê cũng yên lòng đáp mây bay đi.
Thế nhưng, luôn luôn hứa hẹn như Ninh Ngu vậy mà nuốt lời.
Thu Mãn Khê xuất quan, không biết nhân gian trôi qua bao lâu, hắn quay lại Quy Hồng Sơn câu đầu tiên chính là hỏi tiểu đồ đệ ngoan ngoãn của hắn đâu rồi.
Thần sắc mọi người ở Quy Hồng Sơn đều rất kỳ quái, muốn nói lại thôi nửa ngày, chưởng môn xa xôi thở dài một hơi, mở miệng nói cho hắn biết.
"Tuyết Phùng không còn."
Thu Mãn Khê lúc ấy có chút ngơ ngác, sửng sốt hồi lâu mới lập lại: "Tuyết Phùng, không còn?"
Tuyết Phùng không còn, là có ý gì?
Lúc trước còn là một người sống sờ sờ, sao đột nhiên lại không còn?
Thu Mãn Khê không tin, chỉ cho rằng bọn họ đang lừa gạt mình.
Sau đó, toàn bộ người ở Quy Hồng Sơn đều nói cho hắn biết, Dịch Tuyết Phùng nhập ma, sau đó bị tu sĩ tam giới đánh vào Man Hoang, chết trong Tru Ma Trận, hồn phi phách tán.
Mọi người đem chuyện Dịch Tuyết Phùng nhập ma như thế nào, bị vây quét ra sao, thậm chí là lúc chết đi, tất cả đều một năm một người kể hết cho hắn biết, ngay cả như vậy, Thu Mãn Khê vẫn không tin.
Mãi đến khi tin Ninh Ngu nhập ma truyền đến Quy Hồng Sơn.
Thu Mãn Khê vẫn như trước sống mơ mơ màng màng, cả người nồng nặc mùi rượu thanh đạm, hắn nhìn thấy Ninh Ngu bước đến, tuy đã say đến mơ hồ nhưng vẫn theo bản năng giấu vò rượu còn một nửa trong tay ra sau lưng.
Mãi đến khi Ninh Ngu đi vào, Thu Mãn Khê mới khôi phục một tia thanh tỉnh.
Đại đồ nhi của hắn, một thân ma tức khiến người sợ hãi, thân hình so với trước khi hắn bế quan cao lớn hơn rất nhiều, chỉ là ngạo khí duy ngã độc tôn trên người chẳng biết vì sao đã biến mất không còn tăm hơi.
Y đứng trước mặt Thu Mãn Khê, mím môi không nói một lời, hàn ý dưới đáy mắt so với lúc trước càng thêm thâm trầm.
Thu Mãn Khê mờ mịt nghiêng đầu, sửng sốt nửa ngày mới khôi phục một ít thần trí, hắn cong môi mỉm cười, con mắt cong cong, nói: "Đồ nhi ngươi tới rồi..."
... Mấy ngày trước sư phụ xuất quan, vừa ra liền nghe được một tin rất buồn cười, bọn họ nói với ta Tuyết Phùng không còn? Nói như đúng rồi vậy, vi sư suýt chút nữa đã tin.
Thu Mãn Khê đã sớm chuẩn bị lời muốn nói, đang định mở miệng cười, Ninh Ngu lại cong gối thụp một tiếng, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Thu Mãn Khê uống rượu bên trong một căn nhà nhỏ u tĩnh, nền nhà lát bằng vô số tảng đá xanh cứng rắn, Ninh Ngu quỳ xuống, đầu gối chạm đất phát ra một tiếng vang trầm nặng, tựa như một tiếng kinh chung* đột nhiên đập vào trái tim Thu Mãn Khê.
*kinh chung: kinh trong kinh sợ, chung: đồng hồ(?) hoặc chuông. Đại khái là vậy, t kb diễn tả sao nên để nguyên.
Ninh Ngu giọng khàn khàn: "Sư tôn..."
Thu Mãn Khê ngơ ngác nhìn y, nụ cười trên mặt tại khoảnh khắc Ninh Ngu quỳ xuống trong nháy mắt tan thành mây khói, hắn còn không đợi Ninh Ngu mở miệng, đột nhiên cầm lấy vò rượu phía sau ném thẳng tới bên người y.
Một tiếng lanh lảnh vang lên, mảnh sứ vỡ nát trước mặt Ninh Ngu, chất lỏng mà y chán ghét nhất bắn tung tóe một thân.
Thu Mãn Khê từ trên cao nhìn xuống y, khó nhọc nói: "Ta, vi sư không muốn nghe..."
Ninh Ngu vẫn quỳ như cũ, rũ mắt khàn giọng nói: "Sư tôn, Tuyết Phùng chết rồi..."
Thu Mãn Khê tràn đầy ánh sáng ánh mắt đột nhiên tối sầm xuống, hắn ngồi ở trên giường nhỏ, nhìn quỳ gối dưới chân hắn Ninh Ngu, víu rượu án lề sách tay đang kịch liệt run rẩy rẩy, hắn cơ hồ là khó bề tin tưởng mà nhìn Ninh Ngu, môi mỏng phát run, tựa hồ không biết phải nói gì.
Hồi lâu sau, Thu Mãn Khê cơ hồ dùng hơi tàn thốt ra: "Ngươi trả lời ta."
Ninh Ngu không lên tiếng.
Thu Mãn Khê lảo đảo đứng lên, hắn đi chân đất tóc tai bù xù, y phục tán loạn cơ hồ nhào tới trước mặt Ninh Ngu, đỡ vai y, lẩm bẩm nói: "Ninh Ngu, ngươi trả lời ta, ngươi trả lời Thu Mãn Khê..."
Ninh Ngu cúi thấp đầu, tóc dài rũ xuống, che kín thần sắc của y.
Thu Mãn Khê vẫn như cũ giữ lấy y, nếu bình thường thấy bộ dạng chật vật thảm hại này của hắn Ninh Ngu chắc chắn sẽ mắng chửi không chút lưu tình.
Bấy giờ Ninh Ngu y phục đoan chính, dù quỳ dưới đất nhưng eo lưng cũng đỉnh đến mức thẳng tắp, thế nhưng bên ngoài nhìn vào, lại vô cớ cảm thấy y so với Thu Mãn Khê sam y xốc xếch càng chật vật vô cùng.
"Lần thứ nhất Ta gao hắn cho ngươi, ngươi nói sẽ bảo vệ hắn chu toàn, ta tin, thế nhưng khi ngươi mang hắn trở về hắn chỉ còn nửa cái mạng." Thu Mãn Khê ai oán nói, "Ngươi hứa với ta ngươi sẽ thay đổi, ngươi đi tu kiếm đạo vô tình, cũng đáp ứng ta sẽ không bao giờ hành động theo cảm tính, tự đại tự cuồng, cho nên ta lần thứ hai phó thác hắn cho ngươi, sau đó thì sao? Ninh Ngu? Ninh Ngu! Ngươi nói đi!"
"Ngươi bây giờ nói cho ta, Tuyết Phùng chết, chết rồi?"
"Bọn họ đều nói Tuyết Phùng không còn, ta không tin một ai hết, ta chờ ngươi trở về nói chân tướng cho ta biết, ta chờ nhiều ngày như vậy, là chờ cái này sao?"
"Đây chính là đáp án Ninh Ngu ngươi cho ta?"
Dù Thu Mãn Khê nổi điên liên tục chất vấn y, Ninh Ngu trước sau vẫn không nói một lời.
Cuối cùng, Thu Mãn Khê đối diện với đôi ma đồng băng lãnh của y hồi lâu, mới phảng phất như kiệt sức ngã ngồi xuống đất.
Hai mắt hắn thất thần, nhẹ giọng nói: "Cút."
Ninh Ngu vẫn không cãi lại một câu, đứng dậy bước ra ngoài, ở ngoài sân quỳ ba ngày ba đêm, cuối cùng vẫn là chưởng môn Quy Hồng Sơn đứng ra thỉnh y trở về.
Tự sau lần đó, Ninh Ngu đến Quy Hồng Sơn gặp vô số lần, nhưng Thu Mãn Khê đóng cửa không gặp, y kiên trì mười năm, Thu Mãn Khê rốt cục mới bằng lòng gặp y.
Dù qua lâu như vậy, Thu Mãn Khê vẫn mãi nhớ tới năm đó Ninh Ngu chính miệng nói cho hắn biết Dịch Tuyết Phùng đã chết rồi, trong lòng hắn nghẹn một cỗ vô lực cùng hối hận không thể phát tiết, thứ tình cảm đó quá mức cường liệt, hắn không biết làm thế nào mới phải, chỉ có thể đem tất cả đổ hết lên người Ninh Ngu.
Ninh Ngu bị hắn vô cớ giận chó đánh mèo nhiều năm như vậy, không có nửa câu biện bạch, có lẽ chính y cũng cho rằng cái chết của Dịch Tuyết Phùng đều do bản thân mà ra.
Thu Mãn Khê nhìn gương mặt ngủ say trên giường nhỏ của Dịch Tuyết Phùng, duy trì một tư thế hồi lâu, cuối cùng mới nhẹ nhàng cúi người, nói ra đáp án đến muộn hơn trăm năm trước cho hắn.
"Sư tôn trở về rồi."
Lần thứ hai Dịch Tuyết Phùng tỉnh táo lại, còn chưa mở mắt đã ngửi được một luồng nước mưa giội rửa bùn đất như ẩn như hiện, giữa tỉnh tỉnh mê mê cảm giác tay mình hình như bị người nắm, lòng bàn tay một mảnh nóng bỏng.
Hắn chầm chậm mở mắt, đập vào mắt là dáng vẻ ngủ say của Thiết Vân.
Thiết Vân vẫn không yên lòng hắn, thừa dịp hắn mê man hóa hình người nằm nhoài bên mạn giường ở với hắn một đêm.
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, ngón tay hắn nhẹ nhàng gãi gãi trong lòng bàn tay Thiết Vân, lòng bàn tay Thiết Vân ngứa ngáy khó chịu, Dịch Tuyết Phùng mới động hai lần hắn liền mê mê trừng trừng tỉnh lại.
Dịch Tuyết Phùng đối diện với tầm mặt mờ mịt của hắn, cười nói: "Thiết..."
Hắn còn chưa "Thiết" xong, Thiết Vân nghiêm mặt trực tiếp biến thành kiếm tại chỗ, chuôi kiếm "Loảng xoảng" một tiếng nện thẳng lên cổ tay trọng thương vừa khỏi của Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng vò cổ tay, mặt mày ấm ức ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, nhìn Thiết Vân giả chết dưới đất: "Lại đây, chúng ta tâm sự."
Thiết Vân không muốn tâm sự.
Dịch Tuyết Phùng vỗ vỗ thân kiếm: "Ta không trách ngươi, ngươi rốt cuộc đang biệt nữu* cái gì? Đừng có giả chết, nói chuyện."
*"
biệt nữu" có khá nhiều nghĩa, như
là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà. T không biết dùng từ gì để thay thế nữa.
Thiết Vân trầm mặc một hồi, đúng lúc dồn hết dũng khí mở miệng định nói chuyện, cửa phòng "Kẹt " một tiếng đột nhiên bị đẩy ra.
Dịch Tuyết Phùng ngẩng đầu nhìn lại, trên tay Thu Mãn Khê đang cẩn thận từng li từng tí bưng một bát thuốc đi tới —— hắn và Ninh Ngu giống nhau, mười ngón không dính nước mùa xuân*, làm loại việc nhỏ như bưng thuốc này so với trừ ma vệ đạo còn sốt sắng hơn, hắn cẩn thận từng chút một điểm mũi chân, cơ hồ là đạp bước nhỏ lộn xộn đi tới, lúc qua ngưỡng cửa còn nhảy lên một cái, thiếu chút nữa vẩy nước thuốc tung tóe.
*Gốc: mười ngón không dính dương xuân thủy, dương xuân thủy là nước tháng ba, ý chỉ những người từ trước đến nay không cần đυ.ng tay vô việc gì hết.
Dịch Tuyết Phùng không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn hắn.
Thu Mãn Khê bưng thuốc tới đứng một bên, nở nụ cười với hắn, nói: "Đồ nhi, đến uống thuốc, vừa nãy ta bưng ba lần tất cả đều bị đổ, lần này rốt cục..."
Thu Mãn Khê còn chưa nói xong, Dịch Tuyết Phùng đã bị một câu "Đồ nhi" này chấn động tới mức đồng tử co rút đầu óc trống rỗng, hắn căn bản không biết mình đang làm gì, đợi đến khi phản ứng lại, thân thể đã như không thể khống chế lao tới l*иg ngực Thu Mãn Khê rồi.
Oan ức đến muộn hơn một trăm năm đột nhiên bạo phát, hắn không thèm nhịn nữa trực tiếp cao giọng khóc rống lên.
"Sư tôn!"
Bát thuốc thứ tư lừng lẫy rơi xuống, thẳng tắp rót lên một thân kiếm Thiết Vân.
Thiết Vân: "..."
Tác giả có lời muốn nói: Thiết Vân:?????? Cha ngươi cố ý? Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!