Nửa thành trì Vân Hồ Thành bao phủ bởi tầng tầng sương mù dày, Dịch Tuyết Phùng vừa hạ xuống liền cảm giác một luồng khí mát lạnh phả vào mặt, khiến hắn không tự chủ rùng mình một cái.
Hắn nhẹ nhàng rơi xuống đất, lớp lớp áo bào rộng lớn lôi kéo bao bọc lấy thân thể gầy gò, thở phào một hơi, ngưng tụ thành một đoàn sương trắng tản đi.
Thiết Vân hóa thành hình người đứng phía sau Dịch Tuyết Phùng, liếc một vòng bốn phía, cau mày nói: "Cha, vận may của ngươi quá kém, sao lại truyền tống đến Bắc cảnh rồi? Nhưng may mà chưa nằm sâu về phía Bắc, đi thôi, chúng ta đi qua phía Nam."
Chỗ Dịch Tuyết Phùng đang đứng là vùng phụ cận Bắc cảnh, mặc dù có chút lạnh nhưng chưa tới mức không chịu được, bốn phía là đồng cỏ hoang vu vô bờ, phía trước một mảnh đen kịt, hình như là rừng rậm ở phía Nam.
Vận may Dịch Tuyết Phùng thực không tốt, một thân một mình bị truyền tống đến nơi không một bóng người này, xung quanh thỉnh thoảng bay đến vài hoa tuyết, lất phất chốc lát rồi biến mất tăm.
Ninh Ngu sống quá lâu, dù ngoại bào trên người cũng là pháp khí khó gặp, Dịch Tuyết Phùng trùm mũ áo rộng lớn lên đầu, trận pháp trên y phục ngăn hết thảy hàn khí ở bên ngoài, cho dù đang đi trong gió rét cũng không cảm nhận được chút lạnh lẽo nào.
Thiết Vân không sợ lạnh, chân trần nhảy tưng tưng trên mặt đất băng lãnh ở phía trước, sợi dây đỏ buộc trên đuôi ngựa lúc ẩn lúc hiện, tựa như một tia hỏa diễm sắp bị tản đi.
Dịch Tuyết Phùng cùng hắn đi về phía trước, thái độ khác thường không nói một lời.
Thiết Vân tự mình vui mừng mà chạy hai vòng, đôi mắt sáng lấp lánh nhảy đến, trong tay còn nắm theo hai con tiểu bạch điểu, ríu ra ríu rít không yên.
Thiết Vân đang muốn chạy về đưa tiểu bạch điểu trong tay cho hắn xem, nhìn thấy dáng vẻ ngẩn người của hắn, nói: "Cha, làm sao vậy?"
Dịch Tuyết Phùng mím môi, khẽ cau mày: "Hình như vừa nãy ta nhìn thấy Tước Thanh."
Tên "Tước Thanh" vừa nói ra, Thiết Vân lập tức thay đổi sắc mặt: "Thôi đừng nói tới nàng, thật là phiền."
Dịch Tuyết Phùng phản bác: "Nàng rất tốt."
Thiết Vân nhỏ giọng thầm thì: "Ngược lại ta không thích nàng, lúc nhỏ nàng luôn thích kề cận ngươi, ta còn tưởng rằng tình cảm của nàng với ngươi có bao nhiêu sâu nặng, ai mà biết được sau khi ngươi nhập ma, người bỏ đá xuống giếng nhiều nhất chính là nàng ta."
Dịch Tuyết Phùng cau mày: "Nàng không có, ngươi không được nói nàng như vậy."
Thiết Vân hừ một tiếng, mất hứng: "Ta không thích nàng vậy đó, sao ngươi cứ luôn che chở cho nàng?"
Dịch Tuyết Phùng bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng sờ sờ đầu hắn: "Đừng như tiểu hài tử như vậy, chúng ta đi tìm bọn Dạ Phương Thảo trước đã."
Thiết Vân lại hừ một tiếng, vung tay Dịch Tuyết Phùng chạy đi trước.
Hai người trong đồng cỏ hoang vu đi lòng vòng mất nửa ngày, rốt cục mới nhìn thấy rừng rậm ở trung tâm Vân Hồ Thành.
Đại thụ trong rừng rậm không biết đã mọc bao lâu, tất cả đều xanh um tươi tốt, che kín bầu trời, thỉnh thoảng có vài tầng mây lững thững từ đầu cành cây trôi qua, mang theo vài sợi hàn khí nhẹ nhàng phất.
Thiết Vân trèo lên cây hái được một đống trái cây, dùng quần áo bọc lấy, như con khỉ nhỏ leo xuống, vui đến quên trời quên đất chạy đến trước mặt Dịch Tuyết Phùng: "Cha, ăn trái cây!"
Dịch Tuyết Phùng cười nhận lấy, nói: "Không giận nữa?"
Thiết Vân giận nhanh mà đi cũng nhanh, hơi híp mắt lắc đầu: "Không giận nha, bọn họ căn bản không quan trọng, hiện tại người cha quan tâm nhất chính là ta."
Dịch Tuyết Phùng không nhịn được vừa cười, dỗ hắn: "Ngươi nói vô cùng chính xác."
Thiết Vân cực kì dễ dụ, nghe thấy nhất thời mở cờ trong bụng.
Bên trong vùng rừng rậm chẳng hề như cánh đồng hoang vu trống trải bên kia, trái lại âm thanh ầm ĩ bất ngờ, xa xa có linh thú rít gào, đầu cành linh điểu không biết tên gọi không ngớt, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Dịch Tuyết Phùng cùng Thiết Vân trong rừng rậm tìm nửa ngày, chỉ gặp mấy tu sĩ lạc đoàn, vẫn chưa tìm được Dạ Phương Thảo.
Thiết Vân nhóm lửa nướng thịt linh điểu gặm, dưới đống lửa nhìn Dịch Tuyết Phùng ngồi trên cây, hàm hồ nói: "Cha, nếu không chúng ta đi tìm bảo vật trước đi, tìm mấy nhãi con đó lãng phí thời gian quá, cả ngày nay chưa được đánh người nào hết."
Đối với Thiết Vân mà nói, không đánh người chính là lãng phí thời gian lãng phí sinh mệnh.
Dịch Tuyết Phùng ngồi ở đầu cành cây, híp mắt nhìn cách đó không xa, hắn tựa hồ nhìn thấy cái gì, giơ ngón trỏ lên môi ra hiệu cho Thiết Vân: "Suỵt, dập lửa trước đi."
Thiết Vân quyết định thật nhanh, trực tiếp nuốt trộng toàn bộ con chim, ngay cả xương cốt cũng không phun, tay còn lại nhanh chóng phủ lên đống lửa đang cháy mãnh liệt, dập tắt hỏa diễm.
Hắn bò lên đầu cành, nghi ngờ nói: "Làm sao vậy?"
Dịch Tuyết Phùng cầm lấy cổ tay hắn, thân hình nhẹ nhàng phi qua đầu cành cây, không phát ra chút âm thanh, cuối cùng chậm rãi rơi xuống trên cành cây một gốc đại thụ che trời.
Hai người từ trên cao nhìn xuống, Dịch Tuyết Phùng nói: "Có người điều động linh thú hại người."
Dưới gốc đại thụ che trời, một đống lửa bốc cháy, ngọn lửa cao hơn thân người, thỉnh thoảng có tầng mây trôi qua mang theo gió thổi đến, gào thét một tiếng phất lên không, thoáng qua giây lát lập tức hạ xuống.
Lấy ngọn lửa làm ranh giới, thiếu niên trong tay nắm pháp khí đứng đó, thoạt nhìn khí thế hùng hổ, tu vi cường hãn, trước người là một linh thú cự đại dữ tợn gầm thét, hướng về phía đối diện uy hϊếp kinh sợ.
Một phe khác có mấy thiếu niên mặc áo trắng sắc mặt khó coi, tựa hồ bị áp chế cực kỳ lợi hại, dù vậy nhưng bọn họ nửa bước cũng chưa lui, bảo hộ một thiếu niên dáng vẻ gầy yếu mặc y phục nhạt màu ở phía sau ——thân thể thiếu niên kia quá yếu ớt, trên đầu còn đội nón có mành che mặt, đang khó nhọc ho khan.
Thiếu niên ngự linh thú vênh vang đắc ý vỗ vỗ sư tử hình như linh thú bên cạnh, hừ cười nói: "Bớt nói nhảm, thức thời thì mau giao Linh Phân Ngọc ra đây, ta còn có thể tha các ngươi một con đường sống. Bằng không... A, cái người kia... Gọi là gì? Dù sao cũng chưa từng nghe thấy danh của tiểu thiếu gia thân kiều thịt quý, ngươi nhìn đi ngươi nhìn đi, đi hai bước cũng có thể khụ khụ nửa ngày, chậc chậc, lỡ như sơ sẩy rơi xuống Vân Hồ Thành một cái biến thành đống thịt mềm, cũng không phải trách nhiệm của ta nha."
Đối phương cả giận nói: "Ngươi..."
Thiếu niên được bảo vệ phía sau bưng môi ho khan vài tiếng, tựa hồ suy yếu đến cực hạn.
Tu vi của thiếu niên ngự thú không tồi, lấy ít địch nhiều, áp chế mấy thiếu niên gắt gao. Thế nhưng những thiếu niên kia cực kỳ hộ chủ, đối diện với nhục nhã như thế, tức giận đến mức hai tay kịch liệt phát run.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lưu lại một người bảo vệ thiếu niên, những người còn lại trực tiếp nắm pháp khí không nói hai lời xông lên.
Trong lúc nhất thời, đao kiếm chạm vào nhau, hỏa diễm đột nhiên cất cao.
Dịch Tuyết Phùng nhìn một đoàn đánh nhau ở phía dưới, ngồi trên đầu cành buồn bực quan sát, không có dự định ra tay giúp đỡ.
Bất kể là đại điển Tiên đạo hay là tam giới tứ cảnh, một khi đã quản việc không đâu có nghĩa là càng nhiều phiền phức sẽ kéo nhau tìm tới, bây giờ mới là ngày đầu tiên của đại điển Tiên đạo, Dịch Tuyết Phùng cũng không muốn lôi kéo thêm nhiều phiền phức đến cho mình.
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác hay không, hắn luôn thấy thiếu niên che mặt kia mang lại cảm giác không thể nhìn thấu, cực kỳ kỳ quái —— dù Ninh Ngu có ở đây cũng không khiến hắn vừa liếc mắt một cái liền không khống chế được toàn thân phát lạnh.
Nhóm thiếu niên mặc áo trắng liên tiếp bị áp chế dẫn đến thối lui, thiếu gia che mặt kia vẫn luôn thấp giọng nói gì đó với người đang bảo hộ hắn, tựa hồ hối thúc bọn họ đi mau không cần lo cho mình.
Lông mày Dịch Tuyết Phùng càng cau chặt hơn, hỏi Thiết Vân: "Nghe những người kia gọi cậu ta là thiếu gia, ngươi biết được lai lịch cậu ta* không?"
*Thiếu gia xưng hô là 'cậu' nha, chớ hắn hắn hắn, một tràn hắn, kb hắn nào là hắn nào,
Thiết Vân nhìn một chút, nghi ngờ nói: "Không biết nữa, cũng chưa từng thấy, hơn nữa khí tức trên người cậu ta thật kỳ quái, là.. Là ma tu Man Hoang sao? Không đúng, nửa giống nửa không giống."
Dịch Tuyết Phùng: "Man Hoang cũng phái người đến?"
"Đúng vậy."
Thiết Vân cũng không biết bao nhiêu, Dịch Tuyết Phùng không thể làm gì khác hơn là cau mày tiếp tục quan sát.
Trong thời gian hai người nói chuyện, mấy thiếu niên mặc áo trắng đã bị thiếu niên điều động linh thú dễ như ăn cháo đoạt được Linh Phân Ngọc.
Thiếu niên nắm mạt ngạch Linh Phân Ngọc, trên đầu ngón tay vòng tới vòng lui, dương dương tự đắc nói: "Tự cầu phúc đi chư vị."
cCác thiếu niên mất đi Linh Phân Ngọc chỉ cảm thấy lòng bàn chân một trận nhũn ra, linh lực mà Linh Phân Ngọc cưỡng ép giúp bọn họ hoạt động bình thường trên Vân Hồ Thành đột nhiên mất đi, cả người đầu nặng chân nhẹ đột nhiên bay đến giữa không trung.
Bọn họ còn chưa kịp ổn định thân thể, sau một khắc bị một luồng ánh sáng mạnh trên mặt đất cưỡng ép bắn ra ngoài, thẳng tắp rơi xuống khoảng không cao vạn trượng.
"A —— "
Từng trận kêu gào thảm thiết vang lên, tại chỗ ngoại trừ thiếu niên ngự linh thú, chỉ còn có vị thiếu gia che mặt kia.
Dịch Tuyết Phùng lười biếng chống cằm, nhàn nhạt nói: "Mới ngày đầu tiên của đại điển Tiên đạo đã có người cướp Linh Phân Ngọc, không biết sau một năm sẽ là cảnh tượng gì."
Thiết Vân thập phần hưng phấn: "Tốt nha, tốt nha, cực kỳ tốt!" . Cập nhật truyện nhanh tại # TR UMtruyeЛ.VЛ #
Thiếu niên ngự thú mang từng sợi từng sợi Linh Phân Ngọc buộc lên cổ tay, giống như đang khoe khoang chiến lợi phẩm, đắc ý dào dạt chậm rãi bước lại chỗ thiếu niên áo trắng kia.
Thiếu niên che mặt khụ khụ lùi lại vài bước, sau lưng đυ.ng phải gốc cây khô, cậu không thể lui được nữa, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn thiếu niên ngự thú cùng cự thú dữ tợn trước mặt.
Thiếu niên ngự thú tựa hồ không gấp gáp muốn đoạt Linh Phân Ngọc, tràn đầy hứng thú nhìn người đối diện, tò mò hỏi: "Ngươi là người của thành nào, sao ta chưa từng nghe nói tới? Dễ dàng... Dễ dàng cái gì?"
Thiếu niên tầng tầng ho khan vài tiếng, trong đôi mắt đen tuyền phút chốc lộ ra một vệt đỏ tươi, khóe môi trong lúc hoảng hốt từ từ câu lên.
Thiếu niên ngự thú không nhìn thấy, vẫn như cũ chờ cậu ta báo tên của mình lần nữa.
Mà một khắc tiếp theo, mấy chi đột ngột xé gió lao đến, gào thét một tiếng, thẳng tắp bay về phía thiếu niên ngự thú.
Linh thú cự đại kia bỗng nhiên mở miệng lộ qua hàm răng nanh sắc nhọn, mãnh liệt rít gào một tiếng, suýt nữa chấn động điếc lỗ tai người đứng xung quanh, cùng lúc đó, một con linh thú khác rít một tiếng nhẹ nhàng rơi xuống đất, đôi cánh khổng lồ lôi kéo cự phong, tiêm mỏ lợi trảo*, khác nào cự anh, khí thế khϊếp sợ vô cùng.
*mỏ nhọn, móng vuốt sắc bén
Dịch Tuyết Phùng suýt nữa bị gió quật rớt khỏi cành cây, vội vàng nắm lấy thân cây ngồi vững vàng, sau đó rũ mắt nhìn lại, liền bị một đạo ánh sáng chói mắt làm lung lay một chút.
Dạ Phương Thảo một thân áo lam, đầu chợt lóe một chút ánh sáng, nhanh chóng từ đôi cánh của linh thú bước xuống, hiên ngang lẫm liệt che chở trước người bạch y tiểu thiếu gia, lạnh lùng nói: "Ỷ mạnh hϊếp yếu, ngươi mà là hảo hán cái gì! Có bản lĩnh thì đánh cùng gia gia ta đây!"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Thiếu niên ngự thú bị bức lui vài bước, híp mắt nhìn linh thú như gò núi cao, kinh ngạc nói: "Ngươi là..."
Dạ Phương Thảo tuy hơi ngốc nghếch, thế nhưng ngự thú cực kỳ không tồi, phàm là tu sĩ ngự thú đều ít nhiều nghe nói đến hắn.
Hắn đối với tục danh của mình thập phần tự tin, đang chờ thiếu niên kia cất lời khen hắn.
Thiếu niên ngự thú nói: "... Không đúng nha, Thiếu Lâm chưa bao giờ có tu sĩ ngự thú, ngươi rốt cuộc là ai?"
Dạ đại sư: "..."
Dạ Phương Thảo phẫn nộ đến cơ hồ muốn thổ huyết, trực tiếp nổi giận đùng đùng phất ngự thú xông lên: "Gia gia ta đây đánh ngươi một phát ngươi sẽ biết ta là ai! Đồ có mắt không tròng, đừng họng chạy!"
Trong lúc nhất thời, hai con linh thú cự đại gào thét lao vào đánh nhau.
Linh thú động thủ không giống nhân loại an tĩnh như vậy, chúng nó cơ hồ là liên tục va đập vào nhau, mỗi lần đánh thân thể đều vung lên, kéo theo vô số uy áp bàng bạc như sóng biển.
Bốn phía đại thụ che trời miễn cưỡng bị nhổ tận gốc, ầm ầm nổ vang, linh thú gầm thét tung bay lên không trung.
Dịch Tuyết Phùng gian nan ngồi trên cành cây chưa rụng ngạc nhiên nhìn hai con linh thú giao thủ, nửa ngày mới một lời khó nói hết: "Đồ ngốc Lâm Phù Ngọc kia thật sự muốn thuần phục một con linh thú, cùng con quái vật... Linh thú kia của Dạ Phương Thảo động thủ sao?"
Thiết Vân: "Ừm!"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Quả thật là đồ ngốc.
Linh thú động thủ chỉ trong chốc lát, thiếu niên ngự thú liền rơi xuống hạ phong, vội thu hồi linh thú thiếu chút nữa bị mổ mù một con mắt đi, cả giận nói: "Quản việc không đâu, khốn nạn! Ngươi chờ ta!"
Dạ Phương Thảo sờ sờ cái mỏ nhọn toàn là máu của linh thú, rầm rì nói: "Chờ thì chờ, cho ngươi thời gian về nhà mách cha đó, nhóc con chưa cai sữa!"
Thằng nhóc con tức giận đến té ngửa, thế nhưng tài nghệ không bằng người, nếu muốn không bị đoạt mất Linh Phân Ngọc, chỉ có thể mau chóng rời đi.
Dạ Phương Thảo sờ sờ linh thú, xong mới để nó hóa thành một con hùng ưng bay lên trời tuần tra.
Bạch y thiếu gia hiếm thấy ôm ngực đỡ thân cây gian nan ho khan, tựa hồ chớp mắt một cái liền gục xuống.
Dạ Phương Thảo vội vàng tiến lên đỡ lấy cậu ta: "Không sao chứ?"
Thiếu niên lắc đầu: "Đa tạ đại sư tương trợ."
Dạ Phương Thảo: "..."
Dạ đại sư đột nhiên muốn ném người trước mặt đi.
Thế nhưng đỉnh đầu của hắn không khác gì trứng gà, lần đầu nhìn thấy bị hiểu lầm thành hòa thượng cũng không có gì đáng trách, Dạ Phương Thảo không biết có phải đã quen rồi hay không, cũng lười tranh cãi bao biện.
"Đồng bạn của ngươi đâu?"
Thiếu niên lắc đầu: "Đã bị đoạt mất Linh Phân Ngọc rồi."
Dạ Phương Thảo cau mày, nói thẳng: "Vậy ngươi thật thảm."
Thiếu niên ho khan một tiếng, thoạt nhìn cực kỳ khó chịu.
Tính tình Dạ Phương Thảo tùy tiện, đối nhân xử thế không có bao nhiêu tâm phòng bị, thấy thế lòng tốt nói: "Ta đang muốn đi tìm đồng bạn của ta, nếu ngươi không ngại có thể đi cùng ta, ta che chở cho ngươi."
Đôi mắt Tthiếu niên run lên, cũng không ra vẻ cự tuyệt, nhẹ giọng nói: "Đa tạ."
Cậu ta vươn tay nhẹ nhàng vén màng che trước mặt lên, lộ ra một gương mặt tái nhợt.
Khuôn mặt người này tinh xảo đến mức có chút không chân thực, đôi mắt sáng như suối, môi tái nhợt câu lấy, mi tâm còn đốt hai điểm chu sa.
Cậu ta nhẹ nhàng rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Ta tên, Dịch Tuyết Phùng."
Thiết Vân đột nhiên rít lên một tiếng: "Cha! Mặt của cậu ta..."
Trên cây, Dịch Tuyết Phùng ngẩn ngơ mà nhìn, trong lúc nhất thời không có phản ứng nào, thân thể mất thăng bằng, thẳng tắp từ trên cây khô ngã xuống.
Gương mặt kia...
Cùng dung mạo thời niên thiếu của hắn, không khác một điểm.
Tác giả có lời muốn nói: Cộc cộc! Thứ hai liền muốn đi vào v nha, cảm tạ sự ủng hộ của mọi người, 【 nghiêng mình 】, thời điểm đó khu bình luận hội phát một sóng gió tiền lì xì, đát.
- ------------------
Dạ Phương Thảo tuy hơi ngốc nghếch, thế nhưng ngự thú cực kỳ không tồi, phàm là tu sĩ ngự thú đều ít nhiều nghe nói đến hắn.
Hắn đối với tục danh của mình thập phần tự tin, đang chờ thiếu niên kia cất lời khen hắn.
Thiếu niên ngự thú nói: "... Không đúng nha, Thiếu Lâm chưa bao giờ có tu sĩ ngự thú, ngươi rốt cuộc là ai?"
Dạ đại sư: "..."
Editor: toy đã cười rất to đoạn này đó ><