- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Một Mình Ta Mỹ Lệ
- Chương 114: Pn2
Một Mình Ta Mỹ Lệ
Chương 114: Pn2
Dịch Tuyết Phùng đột nhiên hỏi: "Mấy ngày nay ngươi có nhìn trộm ta không??"
Ninh Ngu đang luyện kiếm, nghe vậy đầu cũng không ngẩn cười nhạo một tiếng: "Ngươi đang xem thường ai? Ta nhìn ngươi còn cần phải trộm sao?"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Nói cũng đúng, dựa theo tính nết không biết xấu hổ của Ninh Ngu, căn bản không cần lén lút nhìn người khác.
"Sao lại hỏi như vậy? Ai đang theo dõi ngươi sao?"
Dịch Tuyết Phùng nhíu mày: "Chính là mấy ngày nay, thỉnh thoảng lại mơ hồ cảm giác được một ánh mắt, ta cũng không chắc chắn... A, lại tới rồi."
Hắn bỗng quay đầu, lại không phát hiện người nào, nhìn xung quanh nửa ngày, trừ Ninh Ngu bên cạnh không còn một người sống nào.
Ninh Ngu còn đang ở đó luyện kiếm, dư quang quét đến thấy dáng vẻ nghi thần nghi quỷ của hắn, chậc một tiếng thu Anh Túc kiếm lại, bước nhanh mấy bước đỡ cằm Dịch Tuyết Phùng cắn một ngụm, nói: "Ta không cảm nhận được sát ý, nếu không phải cái gì quan trọng thì đừng để ý nữa, đi nếm thử cháo ta nấu đi, chén nhỏ thôi."
Dịch Tuyết Phùng không nhúc nhích tùy y cắn cắn, không biết có phải vì độc lần trước không, từ ngày đó Ninh Ngu xuất hiện tật xấu thích cắn người, nói thế nào cũng không nghe, may mà không đau Dịch Tuyết Phùng cũng thuận theo y.
Thẳng đến khi Ninh Ngu cắn đủ, Dịch Tuyết Phùng mới nhíu mày cự tuyệt nói: "Ta không thích ăn cơm."
Ninh Ngu: "..."
Dịch Tuyết Phùng không có hứng thú với ăn uống, Ninh Ngu thì ngược lại, cả nắm tuổi rồi lại cực kỳ thích ăn, nhưng chính y lại không nấu được, đành phải tự mình ra ngoài mua đồ ăn cho Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng không có vẻ gì là yêu thích, có khi nếm còn chưa nếm đã xua y đi, Ninh Ngu có chút cảm giác thất bại. Dạo này thấy Dịch Tuyết Phùng hình như rất thích uống cháo, y cảm thấy vô cùng đơn giản, liền bắt đầu thử nấu cháo cho hắn.
Thế nhưng đáng tiếc, hai cánh tay này của Ninh Ngu trời sinh cũng chỉ để cầm kiếm, dạng thức ăn chế biến đơn giản như cháo y cũng không thể làm cho ra hồn Hoặc là cho nhiều gạo, hoặc là cho nhiều nước. Lúc nấu Dịch Tuyết Phùng có từng tản bộ đến phòng bếp nhìn qua, hừm, cho gạo nhiều đến mức có thể trào ra ngoài, nước thì chỉ cho một chén, có quỷ mới thổi ra thành cháo.
Từ trước đến nay Ninh Ngu không cho phép người khác chỉ tay ra lệnh với y, Dịch Tuyết Phùng cũng lười nhắc nhở y, đơn giản quay người rời đi.
Đến khi diện kiến được bát cháo thảm họa kia, trừ phi hắn không muốn sống nữa mới tình nguyện đi ăn bát 'gạo luộc' đó.
Ninh Ngu đứng tại chỗ xoắn xuýt nửa ngày, rốt cục từ bỏ mặt mũi ngồi xuống bên cạnh Dịch Tuyết Phùng, mặt không thay đổi hướng Dịch Tuyết Phùng xin giúp đỡ: "Cháo kia rốt cuộc phải làm thế nào? Ta thấy rất đơn giản mà, sao vừa bắt đầu đã khó như vậy, so với luyện kiếm còn khó hơn."
Dịch Tuyết Phùng chống cằm, nghiêng đầu cười một tiếng: "Muốn biết?"
Ninh Ngu gật đầu.
Dịch Tuyết Phùng lại cười một tiếng: "Vậy thì cầu ta."
Ninh Ngu sửng sốt một chút, mới hơi nhíu mày, nói: "Ngươi tới đây ngồi lên đùi ta, ta liền cầu ngươi."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Mặt mày Dịch Tuyết Phùng đen thui, thật không nên chọc ghẹo loại người này.
Hắn hung hăng trừng Ninh Ngu một cái, đang muốn đứng dậy rời đi, nhưng lại cực kỳ nhạy bén phát hiện ánh mắt kia lại xuất hiện lần nữa, chỉ là so với những lần trước có chút khác biệt, ánh mắt vốn vô hại nay lại hòa lẫn một tia hận ý.
Dịch Tuyết Phùng gần như không suy nghĩ, lập tức phất tay, Anh Túc kiếm bên hông Ninh Ngu nháy mắt ra khỏi vỏ, bị hắn dẫn dắt gào thét một tiếng lao đến vách tường cách đó không xa.
Oanh một tiếng rung động, vách tường trực tiếp nứt ra một đường, Anh Túc kiếm khó khăn lắm dừng lại.
Dịch Tuyết Phùng chăm chú nhìn lại, vừa thấy liền giật mình —— Thiết Vân cực kỳ lúng túng đứng giữa một mảnh tro bụi, mi tâm chống đỡ mũi kiếm Anh Túc, chỉ cần tiến thêm một tấc đã có thể xuyên qua mi tâm của hắn đem hắn mi tâm xuyên thấu.
Dịch Tuyết Phùng giật nảy mình, vội vàng thu hồi Anh Túc kiếm th.
Hắn vốn không dùng kiếm, thế nhưng đôi lúc gặp phải uy hϊếp vẫn sẽ vô thức rút kiếm, có điều Thiết Vân không còn ở bên, tay hắn thường chụp vào khoảng không.
Ninh Ngu là kiếm tu, không biết đầu óc có phải đã bị Dịch Tuyết Phùng lấp đầy hay không, vậy mà đưa thanh kiếm bản mệnh bình thường nhìn cũng không cho người khác nhìn cho hắn dùng.
Vốn Dịch Tuyết Phùng không đồng ý, thế nhưng hai người cứ ba ngày lại hai trận ẩu tả, linh lực sớm đã giao hòa với nhau, khi hắn vô thức dùng kiếm, Anh Túc cũng có thể trực tiếp vào tay.
Anh Túc kiếm nhào đến trước mặt Thiết Vân, ngay cả mình giật nảy.
Nhìn thấy Thiết Vân, Ninh Ngu một bên lập tức trầm xuống, y muốn kéo tay Dịch Tuyết Phùng không để hắn tới gần, Dịch Tuyết Phùng lại vượt lên một bước đi tới.
"Thiết Vân."
Thiết Vân nhìn lén vốn cảm thấy xấu hổ, thấy Dịch Tuyết Phùng tới lập tức muốn chạy, nhưng nghe thấy hắn gọi tên mình, chân tựa như mọc rễ, bất động đứng tại chỗ.
Hắn đứng yên, mặc cho Dịch Tuyết Phùng đi đến trước mặt hắn, lúc này mới không được tự nhiên lên tiếng: "Cha."
Hai người đã một năm không gặp, Dịch Tuyết Phùng vốn cũng không mang thù, cho dù là thiên đại thù hận, hiện tại cũng đã tan thành mây khói, hắn rất vui vẻ, cười nói: "Bọn ta vừa về đến đây mấy ngày trước, còn định mấy ngày nữa đến tìm các ngươi, một năm không gặp, ngươi sống tốt chứ?"
Thiết Vân có chút bi thương nghĩ, nếu như ngươi không dùng từ 'các' kia, ta sẽ tốt hơn.
Nhưng bây giờ hắn đã không còn cơ hội có thể bốc động trước mặt Dịch Tuyết Phùng như lúc trước, đành phải cười lớn gật đầu: "Ta rất tốt."
"Thật sao?" Dịch Tuyết Phùng nghi hoặc nhìn hắn, đưa tay nhéo nhéo má Thiết Vân, "Hình như hơi gầy rồi?"
Thiết Vân có chút tham luyến những động tác thân mật như vậy của Dịch Tuyết Phùng, mở to mắt tràn đầy quấn quýt nhìn hắn.
Lúc hai người đang phụ từ tử hiếu, rốt cuộc Ninh Ngu nhịn không nổi cầm kiếm đi tới, y đưa tay chống lên cái lỗ trên vách tường, lạnh lùng nhìn Thiết Vân nói: "Làm hỏng tường của bọn ta, bồi thường."
Câu này có chút cố tình gây sự, Dịch Tuyết Phùng thu tay im lặng liếc mắt nhìn y, ra hiệu y đừng phá.
Thiết Vân thấy Dịch Tuyết Phùng thu tay về, trong lòng cũng âm thầm tức giận, chỉ là hắn vẫn nhớ rõ Dịch Tuyết Phùng không thích hai người bọn họ chém gϊếŧ lẫn nhau, đành phải cưỡng ép chịu đựng nộ khí, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Được."
Hắn nói xong, trực tiếp đưa tay thả ra một cỗ linh lực, vờn quanh phế tích, trong giây lát lấp đầy lỗ trống trên tường chỗ Ninh Ngu, soạt một tiếng, vách tường trở về hình dáng ban đầu, ngăn Ninh Ngu ở ngoài tường.
Rốt cục không cần nhìn thấy bản mặt chán ghét kia nữa, tâm tình Thiết Vân rất tốt, chỉ là hắn lo lắng Dịch Tuyết Phùng sẽ tức giận, vội vàng quay đầu nhìn hắn, lấy lòng nói: "Cha, ta không cố ý, là y bảo ta bồi thường."
Dịch Tuyết Phùng nhịn lại nhịn, thực sự nhịn không được nữa trực tiếp bật cười, để Ninh Ngu bên kia tường tức gần chết.
"Dịch Tuyết Phùng!"
Dịch Tuyết Phùng nhịn cười, khục một tiếng, nói: "Ta ra ngoài chơi một chút, ngươi tự mình uống ngươi cháo trước đi."
Hắn nói xong, không đợi Ninh Ngu phá tường, kéo Thiết Vân chạy đi.
Thiết Vân thấy Dịch Tuyết Phùng vứt bỏ Ninh Ngu, lập tức mừng rỡ vui vẻ chạy theo, quên mất trước đó bản thân vốn chỉ định nhìn một chút liền rời đi.
Hai người chạy đến một cái đình nhỏ yên tĩnh, xác định Ninh Ngu không đuổi theo mới dừng lại.
Trên đường đi Thiết Vân vẫn luôn đăm đăm nhìn Dịch Tuyết Phùng, nhưng đợi đến khi Dịch Tuyết Phùng dừng lại quay đầu nhìn hắn, hắn lại lập tức dời ánh mắt, giả vờ như cực kỳ hứng thú với hoa hoa cỏ cỏ mọc hai bên đường.
Dịch Tuyết Phùng nhịn cười không được: "Làm sao vậy, ngẩng đầu nhìn ta."
Ánh mắt Thiết Vân lại phiêu đãng một hồi mới hơi sợ hãi nhìn về phía Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng giang hai tay về phía hắn, ôn nhu nói: "Tới đây."
Vành mắt Thiết Vân đột nhiên đỏ lên, hắn rốt cục nhịn không được bổ nhào vào lòng Dịch Tuyết Phùng, nhắm mắt lúng ta lúng túng nói: "Thật xin lỗi, cha, ban đầu là ta quá cực đoan."
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, nháy nháy mắt kỳ quái hỏi thăm: "Không phải nói cái này sao?"
Thiết Vân lắc đầu, lại không biết đang phủ nhận cái gì.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, chuyện tự tiện ra tay gϊếŧ Ninh Ngu kia là tự mình làm sai, bất luận năm đó hắn có vì Dịch Tuyết Phùng mà hi sinh bao nhiêu, sau này bao nhiêu khổ cực tất cả đều là hắn tự mình đa tình gieo gió gặt bão, Lâm Phàn cũng không phải chưa từng nói cho hắn biết nghịch thiên mà đi sẽ phải trả đại giới như thế nào, nhưng chính hắn khư khư cố chấp chưa từng nghe theo, giống như bị yểm bùa, một lòng chỉ nghĩ đến việc phục sinh Dịch Tuyết Phùng.
Khi đó, mọi hành động của hắn đã bắt đầu trở nên cực đoan, cho nên cuối cùng mới vì không để Dịch Tuyết Phùng thương tổn, làm ra sự tình đi gϊếŧ Ninh Ngu này.
Lần trước lúc Thiết Vân nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng, hắn vẫn cảm thấy mình không sai, hắn chỉ loại bỏ tai họa ngầm trong tương lai vì Dịch Tuyết Phùng thôi, cho dù biết Dịch Tuyết Phùng sẽ oán hận mình, hắn vẫn nghĩa vô phản cố* mà làm.
*làm việc nghĩa chẳng từ nan
Nhưng đợi sau khi Dịch Tuyết Phùng cùng Ninh Ngu rời khỏi Man Hoang, lòng Thiết Vân đột nhiên hoài nghi, hắn dành một năm trời suy nghĩ rốt cuộc mình có làm đúng hay không, cuối cùng, hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Ta là cái thá gì? Thiết Vân nghĩ thầm, tình cảm giữa hai người bất luận có đáng giá phó thác hay không, cho tới bây giờ chính người trong cuộc bọn họ mới biết được, ta chỉ là một thanh kiếm mà thôi, nhúng tay vào giữa hai người chỉ là đang vẽ thêm chuyện mà thôi.
Tận đến giờ phút này, hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ là bản thân tự mình đa tình, dù Dịch Tuyết Phùng không thích Ninh Ngu, cũng không tới phiên hắn ra tay ngăn cản.
Thiết Vân liều mạng lắc đầu: "Là lỗi của ta, là lỗi lầm của ta, ta không nên dùng chuyện năm đó làm ngươi áy náy, cũng không nên nhúng tay vào chuyện của hai người các ngươi, bức ngươi từ bỏ Ninh Ngu, tất cả đều là lỗi của ta."
Thanh âm Thiết Vân run nhè nhẹ, Dịch Tuyết Phùng nghe một chút đã đau lòng, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Thiết Vân, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì mới tốt.
Thiết Vân ôm lấy Dịch Tuyết Phùng run lẩy bẩy, hắn muốn nói lại thôi, nửa ngày sau mới nhẹ nhàng nâng viền mắt hồng hồng, thì thào hỏi: "Cha, ta... Một thanh kiếm có thần trí, thật sự tốt sao?"
Hô hấp Dịch Tuyết Phùng ngưng trọng.
Thiết Vân lúng ta lúng túng nói: "Rõ ràng không phải nhân loại, lại có thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố..."
Dịch Tuyết Phùng ngắt lời: "Được rồi."
Thiết Vân ngước mắt nhìn hắn.
Dịch Tuyết Phùng nghiêm túc nói: "Ta không biết những thanh kiếm hay linh thú khác như thế nào, nhưng với ta mà nói, Thiết Vân có thần trí là tốt, ta chưa từng xem ngươi là một thanh kiếm, câu này từ nhỏ đến lớn ta đã nói qua vô số lần."
Hắn giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve kiếm tuệ trên đầu Thiết Vân, ôn nhu nói: "Ngươi không tin ta sao?"
Thiết Vân thoáng bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng hắc ám nhất, nháy mắt tất cả ánh sáng giữa đất trời phảng phất như đều tại ảm đạm trước mắt hắn, chỉ có người trước mặt được dát lên một tầng tia sáng, xua tan toàn bộ chán ghét bản thân cùng tuyệt vọng trong lòng hắn.
Thiết Vân lần nữa ôm lấy đối phương, bả vai nhẹ nhàng giật giật.
Sau một lúc lâu, thẳng đến khi Thiết Vân lưu luyến không thôi rời đi, Ninh Ngu mới từ một nơi hẻo lánh đi ra, mặt mũi u ám trừng mắt nhìn Dịch Tuyết Phùng, trong mắt đều là "Ta cực kỳ mất hứng mau đến dỗ ta".
Nếu đặt ở bình thường, Dịch Tuyết Phùng đã sớm mặc kệ y, nhưng lúc này hắn và Thiết Vân mở nút thắt trong lòng, tâm tình cực kỳ tốt, cười tiến lên xoa xoa mặt Ninh Ngu, nói: "Làm sao rồi, mặt khó coi như vậy? Kẻ nào chọc giận ngươi rồi?"
Ninh Ngu chỉ đến phương hướng Thiết Vân vừa rời đi.
Dịch Tuyết Phùng trực tiếp cười ra tiếng: "A, là người này sao."
Ninh Ngu không thể tin nhìn hắn: "Sau đó thì sao?"
Không phải ngươi nên đi xử lý kẻ chọc ta không vui vẻ sao, nói một câu là xong sao?
Dịch Tuyết Phùng nén cười, tiến lên ôm Ninh Ngu một chút, nói: "Ta cũng ôm ngươi một chút, công bằng rồi nha?"
Ninh Ngu vẫn không vui vẻ.
Dịch Tuyết Phùng lôi tay y muốn đi, nhưng dùng hạ lực mới phát hiện mình kéo không được, đành phải bất đắc dĩ nói: "Lại làm sao? Hắn chỉ xem ta là cha, ngươi suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Đi mau, không phải muốn trở về ăn cháo sao?"
Thấy Dịch Tuyết Phùng đáp ứng ăn cháo, sắc mặt Ninh Ngu mới tốt lên một chút, chỉ là y không muốn tuỳ tiện bỏ qua cho hắn, diện vô biểu tình enói: "Ta không đi được."
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, mới cổ quái nhìn y, Ninh Ngu vốn chỉ định để hắn lại dỗ mình thêm một lát, ai ngờ Dịch Tuyết Phùng vậy mà tiến lên đưa lưng về phía y, kéo tay y khoác lên vai mình, bỗng nhiên dùng lực, khiêng y lên.
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu vốn cao lớn, cho dù trên giường cũng không dám dùng nhiều lực đè nặng lên người Dịch Tuyết Phùng, chỉ sợ nặng một chút sẽ uy hϊếp đến tính mạng của hắn, ngày thường đã không dám dùng sức, lần này y bị Dịch Tuyết Phùng lôi kéo đặt ở trên lưng, cả người đều bị hù sợ, nhưng lại không dám giãy dụa, tránh làm bị thương đến eo Dịch Tuyết Phùng.
Y vội la lên: "Ngươi làm gì vậy?"
Thân hình Dịch Tuyết Phùng nhìn có vẻ mảnh mai, nhưng gần đây trên cánh tay cũng đã có một tầng cơ bắp thật mỏng, Ninh Ngu dù nặng, cũng chưa đến mức đè hắn ngã sấp, hắn dùng sức cõng Ninh Ngu đi hai bước, còn đang cười: "Không phải ngươi không đi được sao, ta cõng ngươi trở về nha."
Ninh Ngu: "Không cần, bây giờ có thể rồi, buông ta xuống!"
Dịch Tuyết Phùng cười đến đi không được: "Sợ mất mặt sao?"
Ninh Ngu nhất thời sốt ruột, nói thẳng: "Mất cái quỷ người, buông ta xuống, ngươi sợ thân thể mình chưa đủ yếu sao?"
Dịch Tuyết Phùng đành phải dừng chân, để y nhảy xuống từ trên lưng mình, sau đó lại vây quanh mình nhìn trái nhìn phải, một bộ đối đãi với đồ dễ vỡ.
Dịch Tuyết Phùng có chút buồn cười: "Yếu chỗ nào? Dạng như ngươi ta bẻ phát một."
Ninh Ngu đang nhấc cánh tay của hắn lên sờ eo xem có bị thương ở đâu không, nghe vậy lạnh lùng liếc mắt nhìn lại, không có nhiều lời, dùng một tay nắm lấy bàn tay khớp xương rõ ràng của Dịch Tuyết Phùng.
Hổ khẩu chạm nhau, lúc này Ninh Ngu mới nói: "Dùng lực."
Dịch Tuyết Phùng thấy y thật sự có ý định đọ sức với mình một phen, có chút nhíu mày, không chịu thua dùng sức nắm Ninh Ngu tay.
Lông mày Ninh Ngu không nhấc: "Dùng lực."
Dịch Tuyết Phùng xuất toàn bộ sức mạnh, mặt đều nghẹn đỏ, nghe vậy có chút tức giận nói: "Ta đang dùng lực đây."
Ngữ điệu Ninh Ngu hơi nâng "a?" một tiếng, tự tiếu phi tiếu nói: "Ta còn chưa cảm nhận được."
Dịch Tuyết Phùng sững sờ, không đợi hắn hoàn hồn, Ninh Ngu nhẹ nhàng giật giật năm ngón tay, Dịch Tuyết Phùng lập tức cảm thấy một cỗ sức mạnh đè ép năm ngón tay của hắn, một luồng đau nhức nháy mắt vọt lên.
Chẳng qua chỉ trong chớp mắt, Ninh Ngu không có ý định để hắn chịu tội, vừa dùng lực lập tức buông ra.
Mặt Dịch Tuyết Phùng đỏ bừng nhìn y.
Ninh Ngu thản nhiên nói: "Hừm? Bẻ phát một?"
Dịch Tuyết Phùng hất tay của y ra cắm đầu đi về phía trước, thoạt nhìn đang tức giận.
Ninh Ngu theo sau, nhìn mi mục ủ rũ của hắn, lập tức thấy mình có chút quá đáng, y bắt lấy cánh tay lung lay của Dịch Tuyết Phùng, nói: "Ta sai rồi, đừng nóng giận mà, ngươi cũng biết, từ nhỏ ta đã cầm kiếm, lực tay vốn lớn hơn người bình thường rất nhiều, ngươi nắm không được mới là bình thường."
Dịch Tuyết Phùng trầm trầm nói: "Ngày mai ta muốn bắt đầu luyện kiếm."
Ninh Ngu: "Hửm? Không phải ngươi không thích sao?"
Dịch Tuyết Phùng: "Hiện tại thích."
Ninh Ngu chỉ có thể dỗ dành: "Được, vậy ta dạy ngươi, nhưng ngươi không được than khổ."
Đối với luyện kiếm, cho dù là Dịch Tuyết Phùng, Ninh Ngu cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.
Dịch Tuyết Phùng không nói nhìn y: "Ta là loại người không thể chịu khổ sao?"
Ninh Ngu nghĩ nghĩ, năm đó lúc hàn độc phát tác đau khổ như vậy hắn cũng có thể mạnh mẽ chịu đựng nhiều năm, tất nhiên không phải dạng người yếu ớt, chỉ là y chăm sóc Dịch Tuyết Phùng đã quen, không muốn hắn chịu khổ, người như Dịch Tuyết Phùng, nên được người khác cưng chiều mới đúng.
Y nghĩ gì nói nấy, thấy Dịch Tuyết Phùng vẫn không từ bỏ suy nghĩ luyện kiếm, liền nói ra suy nghĩ của mình.
Dịch Tuyết Phùng biểu lộ mười phần cổ quái, nghẹn hồi lâu mới nói: "Bị cháo của ngươi nuôi?"
Ninh Ngu: "..."
Ninh Ngu tự biết đuối lý, không thể làm gì khác hơn là: "Vậy ngươi muốn dùng Anh Túc hay là ta tìm một thanh cho ngươi?"
Nói đến cái này, Dịch Tuyết Phùng mới cong cong mắt, cười nói: "Đều không cần, ta dùng Thiết Vân."
Lời vừa nói ra, mặt Ninh Ngu lại xanh.
Dịch Tuyết Phùng không để ý tới y, tiếp tục đi về phía trước, Ninh Ngu hờn dỗi tiến lên.
"Ta cảm thấy chúng ta hai người dùng một thanh kiếm là được rồi."
"Ta không cần."
"Luyện kiếm cần dậy sớm, ngươi tỉnh dậy rồi đi tìm Thiết Vân đã tới buổi chiều, nào còn có thời gian luyện kiếm?"
"Ta không, Thiết Vân có khế văn bản mệnh với ta, chỉ cần nhất niệm liền đến."
"Ta..." Ninh Ngu thực sự nghĩ không ra lý do nào nữa, đành phải ăn ngay nói thật, "Ta không muốn hắn thời thời khắc khắc đều đi theo bên cạnh ngươi."
Dịch Tuyết Phùng nói: "Hắn sẽ không thời thời khắc khắc đi theo, chỉ lúc nào ta dùng hắn mới có thể tới, ngươi không cần nhọc lòng."
Bấy giờ Ninh Ngu mới yên tâm một chút, nhưng vẫn còn bất mãn.
Dịch Tuyết Phùng thấy u ám dưới đáy mắt của y sắp tràn ra ngoài, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói khẽ: "Ngươi vẫn còn hận hắn sao?"
Ai ngờ, Ninh Ngu vậy mà lắc đầu: "Ta không hận hắn."
Dịch Tuyết Phùng kinh ngạc nhìn y.
Ninh Ngu nói: "Nếu không nhờ hắn, ta sẽ không biết rõ rốt cuộc mình có bao nhiêu ái mộ ngươi, ngược lại, ta còn muốn cảm tạ hắn."
Dịch Tuyết Phùng có chút ê răng, thấy Ninh Ngu thật sự không có khúc mắc, cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn tiến đến nhảy lên lưng Ninh Ngu để y cõng mình, ôm cổ đối phương cười tủm tỉm nói: "Sư huynh, sao ngươi lại tốt như vậy hả?"
Ninh Ngu được khen tâm tình thật tốt: "Ta vẫn luôn như thế."
Dịch Tuyết Phùng cười không dừng được.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Một Mình Ta Mỹ Lệ
- Chương 114: Pn2