- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Một Mình Ta Mỹ Lệ
- Chương 11: Vỏ kiếm
Một Mình Ta Mỹ Lệ
Chương 11: Vỏ kiếm
Dịch Tuyết Phùng hốt hoảng nhặt kiếm dưới đất lên, không quay đầu ném về phía sau một cái, trường kiếm chuẩn xác rơi xuống giá binh khí lay động hai lần, không còn động tĩnh.
Hắn không quan tâm đến các thiếu niên bốn phía trầm mặc, tay chống đỡ kết giới nhảy xuống dưới đài, lập tức chạy về phía Ninh Ngu.
Mọi người còn đang thắc mắc hắn muốn làm gì, thuận thế nhìn lại thấy dưới tàng cây Ninh Ngu mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị, nhất thời hiểu rõ.
Thiếu niên áo lam bước xuống đài, mu bàn tay đỏ lên, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Dịch Tuyết Phùng.
Dạ Phương Thảo vội theo sau: "Sư huynh, không sao chứ?"
Thiếu niên áo lam lắc đầu.
Sư huynh đệ bên cạnh có chút lúng túng, vừa mới lập lời thề son sắt nói muốn giáo huấn Lâm Phù Ngọc một cái, ai mà biết nhân gia không rút kiếm cũng có thể đánh cho bọn họ gào gào thét, trong lúc nhất thời không biết mở miệng thế nào.
Hồi lâu sau, một thiếu niên lúng ta lúng túng nói: "Tiểu tiên quân hình như quan hệ rất tốt với Ninh kiếm tôn, kiếm thuật so với chúng ta cao siêu hơn cũng có thể giải thích được."
Tất cả mọi người đều biết những lời này là cho thiếu niên áo lam một bậc thang, không để hắn lúng túng như thế, sôi nổi phụ họa theo.
Thiếu niên mặc áo lam lại cau mày: "Không, hắn thật sự không dùng kiếm thuật."
Lúc Dịch Tuyết Phùng giao thủ cùng Dạ Phương Thảo hắn đã nhìn ra chút manh mối, thế nhưng tỉ mỉ nghĩ lại Lâm Phàn Quân là kiếm tu số một số hai ở tam giới, nhi tử của hắn sao có thể không dùng đến kiếm thuật.
Thế nhưng sau đó hắn bị Dịch Tuyết Phùng đơn phương ẩu đả...
Nghĩ tới đây, mặt thiếu niên áo lam có chút nong nóng, liền thay đổi lời giải thích: lúc hắn giao thủ với Dịch Tuyết Phùng, rõ ràng cảm nhận được khí thế của người kia toả ra tuyệt đối không phải của một kiếm tu nên có.
Mọi người cùng nhau trầm mặc.
Dịch Tuyết Phùng 'không dùng kiếm thuật' nhanh chóng chạy đến trước mặt Ninh Ngu, hơi ngửa đầu nhìn hắn: "Kiếm tôn, sao ngươi lại tới đây?"
Ninh Ngu so với hắn cao hơn một cái đầu, thời điểm từ trên cao nhìn hắn cảm giác áp bách mười phần, y lạnh lùng nói: "Tới xem ngươi mất mặt."
Dịch Tuyết Phùng phản bác: "Ta thắng."
Ninh Ngu: "A."
Ánh mắt Dịch Tuyết Phùng lại lân la tới eo Ninh Ngu, đồng thời chột dạ truyền âm cùng Thiết Vân: "Này? Này? Ngươi nói ta lộ chỗ nào? Lời vừa mới nói sao? Nhưng thời gian đã qua lâu như vậy rồi, y...y...y...* có thể nghe ra sao?"
*ẻm cà lăm
Thanh âm Thiết Vân hết sức nghiêm túc: "Ta thấy y nhất định có thể nghe ra được."
Dịch Tuyết Phùng kinh hãi, hỏng chuyện rồi!
Ninh Ngu vẫn luôn trầm mặt nhìn hắn, trên mặt âm trầm có chút khủng bố —— nhưng cũng có thể do bản thân Dịch Tuyết Phùng quá chột dạ, luôn cảm thấy từ sau khi hai người gặp lại, sắc mặt người này chưa từng dễ chịu.
Ngoại trừ câu kia Ninh Ngu cũng không nói gì thêm, không khí yên tĩnh có chút quỷ dị.
Y trầm mặc càng lâu, Dịch Tuyết Phùng lại càng chột dạ bất an, bàn tay giấu trong tay áo lớn cũng không để yên, vò vò lớp vải trong cổ tay.
Các thiếu niên trong trường diễn võ tất cả đều sợ Ninh kiếm tôn không khác gì sát thần, đã sớm lặng yên không một tiếng động chạy trốn mất tăm mất tích, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, một trận gió nhẹ phất qua trước mặt, mấy ngày nay mưa quá nhiều, trong gió cũng xen lẫn một luồng khí tức mát lạnh hỗn hợp hơi nước với mùi bùn đất.
Dịch Tuyết Phùng can đảm thêm một chút, ngẩng đầu lên giả vờ trấn định nói: "Kiếm tôn, Phù Ngọc nói gì không đúng đúng sao?"
Ninh Ngu cau mày: "Hả?"
Dịch Tuyết Phùng nói: "Những lời chỉ dạy người kia..."
Lời vừa nói ra, Ninh Ngu cười lạnh một tiếng, không chút lưu tình nói: "Ngươi ngay cả kiếm cũng không nắm, mặt mũi ở đâu đi chỉ dạy người khác?"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Tuy bị mắng, nhưng Dịch Tuyết Phùng không dấu vết thở phào nhẹ nhõm, xem ra Ninh Ngu căn bản không nhớ những câu nói kia.
Có điều, Ninh Ngu sống nhiều năm như vậy, chỉ dạy hậu bối đếm không xuể, những câu nói này nhất định đã từng nói qua với rất nhiều người, vừa rồi hắn chỉ ngắt đầu bỏ đuôi bịa chuyện vài câu, chắc là nghe không hiểu.
Hắn vừa phun ra một hơi, đột nhiên nghe Ninh Ngu hỏi: "Chiêu cầm chuôi kiếm đánh người kia ngươi học ở đâu?"
Hô hấp Dịch Tuyết Phùng lập tức căng thẳng.
Y để ý cái này ư?
Thiết Vân: "Cha à, cái tật xấu cầm chuôi kiếm đánh người kia của ngươi rốt cuộc đến khi nào mới chịu thay đổi? Năm đó ở đại điển Tiên đạo ngươi cứ như vậy đánh đông đánh tây, đã nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi còn đánh? Ngươi không biết trưởng thành sao? Nhi tử đối với ngươi thật thất vọng."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Thật hy vọng hắn chưa từng có đứa con trai bất hiếu này.
Thiết Vân tuy sợ Ninh Ngu, thế nhưng không biết tại sao luôn có một loại bản năng, cảm giác nếu như Ninh Ngu mất thần chí gϊếŧ hết người trong thiên hạ, cũng sẽ không động đến một ngón tay của Dịch Tuyết Phùng.
Bởi vì loại tự tin mù quáng này, khiến hắn cảm thấy dù Dịch Tuyết Phùng ở trước mặt Ninh Ngu bại lộ thân phận, cũng nhất định không nguy hiểm bao nhiêu.
Thiết Vân vừa nghĩ vừa ôm thái độ xem trò vui nói: "Xem ngươi giải thích thế nào?"
Dịch Tuyết Phùng trầm mặc quá lâu, Ninh Ngu đã sớm nhịn không được, y miễn cưỡng rũ mắt: "Hửm?"
Dịch Tuyết Phùng sợ nhất lúc y không kiên nhẫn nói "Hửm?" như vậy, điều này chứng tỏ sư huynh hắn đã không còn bao nhiêu nhẫn nại, câu tiếp theo mà nói sai có thể sẽ bị mắng cho cẩu huyết lâm đầu.
Tâm tư Dịch Tuyết Phùng tung bay, hít sâu một hơi, nhấc mắt nhỏ giọng nói: "Là... Là Thiết Vân dạy ta."
Đang định xem kịch vui Thiết Vân: "..."
Mặt mày mơ màng.
Ninh Ngu rũ mắt nhìn Thiết Vân kiếm bên hông, khẽ nhíu mày.
Dịch Tuyết Phùng tự mình suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng thấy hợp lí, vội thêm mắm dặm muối mà nói hưu nói vượn: "Chính là hắn, luôn luôn bảo ta đánh vào mu bàn tay người khác, nói không quá đau cũng sẽ không lưu lại vết thương, còn có thể giáo huấn người. Hơn nữa chỉ là mấy thiếu niên luận bàn với nhau, nếu như dùng Thiết Vân linh kiếm không khỏi quá mức bắt nạt người ta, cho nên ta mới sử dụng vỏ kiếm, sẽ không đả thương đối thủ."
Thiết Vân: "..."
Ta không phải ta không có ngươi câm miệng!
Nếu Ninh Ngu biết hắn làm hư tiểu tiên quân của Hàn Hoài Xuyên như thế, nói không chừng sẽ một tay vo hắn thành đống sắt vụn.
Thiết Vân sợ đến run lẩy bẩy.
Thần sắc vẫn luôn âm trầm của Ninh Ngu tựa hồ hòa hoãn đi rất nhiều, một ý tưởng cực kỳ khủng bố vẫn luôn lẩn quẩn trong đầu của y nháy mắt tan thành mây khói.
Y cảm thấy mình nhất định là điên lắm rồi, vậy mà thấy dáng vẻ tiêu sái cầm kiếm vừa rồi của thiếu niên đâu đó có cái bóng của Dịch Tuyết Phùng.
Nếu là Thiết Vân bên người Dịch Tuyết Phùng nhiều năm dạy hắn loại chiêu thức này, trái lại có thể giải thích được.
Ninh Ngu trầm mặc nửa ngày, mới gật gật đầu, nói: "Hắn nói rất đúng."
Dịch Tuyết Phùng nháy mắt một cái, cảm thấy lời này có chút khó hiểu, không phải Ninh Ngu nên nổi trận lôi đình đổ hết lửa giận lên đầu Thiết Vân sao? Sao mà chiêu thức sỉ nhục người như thế còn được y tán đồng vậy?
Thiết Vân thở một hơi dài nhẹ nhõm, thầm nghĩ băng hỏa hai tầng kia tốt nhất không cần gặp lại.
Đôi mắt Ninh Ngu hơi nheo lại, lấy Thiết Vân ra, hai ngón tay trên thân trâm vạch ra một vết to nhỏ, Thiết Vân trong nháy mắt hóa thành một cây thước đen tuyền dài bằng cánh tay.
Dịch Tuyết Phùng đối diện với đôi mắt Ninh Ngu, đột nhiên có loại dự cảm xấu.
Ninh Ngu nói: "Vươn tay ra."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng quay người muốn chạy, lại bị thân thủ của Ninh Ngu dễ như ăn cháo lôi cổ áo kéo về.
Thanh âm Ninh Ngu càng ngày càng lạnh: "Ta lặp lại lần nữa, tay, duỗi ra."
Dịch Tuyết Phùng khóc không ra nước mắt, trốn không thoát, chỉ có thể ngoan ngoãn xòe lòng bàn tay ra, mắt lom lom nhìn Ninh Ngu.
Ninh Ngu không quan tâm bộ dạng giả vờ đáng thương của hắn, Thiết Vân kiếm nhẹ nhàng tại lòng bàn tay vỗ vỗ, lạnh nhạt nói: "Chiêu thức lấy vỏ kiếm đánh lòng bàn tay có thể giáo huấn người này, ta thật ra lần đầu tiên nghe nói, nếu ngươi học không ngoan, ta tạm thời thử một lần."
Bởi vì có quan hệ đến Lâm Phàn Quân, Ninh Ngu đối với Lâm Phù Ngọc không đánh không gϊếŧ được, mắng hắn hắn cũng không cần mặt mũi, thờ ơ không động lòng, mỗi lần đều khiến Ninh Ngu rất đau đầu.
Y vẫn luôn suy nghĩ thái độ đối đãi với thiếu niên tính cách bất thuận như mèo này, lúc nãy nhìn thấy hắn thích cầm vỏ kiếm đánh tay người như vậy, vừa vặn giúp y có thêm phương thức giáo huấn người mới.
Đánh lòng bàn tay, mặc dù không đau bao nhiêu, nhưng dùng để giáo huấn thiếu niên kiêu căng tự mãn xác thực rất tốt.
Dịch Tuyết Phùng vừa nghe, lập tức biểu thị: "Ta đã có kinh nghiệm, phi thường ngoan! Nghĩa phụ, nghĩa phụ!"
Nghĩa phụ lãnh khốc vô tình kiên quyết làm theo ý mình, Thiết Vân kiếm trong tay khác nào gió thét, so với Dịch Tuyết Phùng lúc nãy đánh người còn nhanh hơn, "Ba" một tiếng đánh vào lòng bàn tay Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng: "A —— "
Thiết Vân kiếm: "A —— "
Phụ tử liên tâm, làm người rơi lệ.
Thiết Vân: "A a a đau chết mất!"
Dịch Tuyết Phùng gắt gao cắn răng, lòng bàn tay bị đánh đến đỏ bừng vẫn như cũ không chịu rên một tiếng.
Ninh Ngu thu hồi Thiết Vân kiếm, ung dung thong thả vỗ vỗ vào lòng bàn tay mình, nói: "Đây là trừng phạt lời nói mạo phạm kia của ngươi."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Ninh Ngu nói xong, lần thứ hai nâng thước, "Ba ba" hai tiếng.
"Đây là giáo huấn ngươi không nghe lời trưởng bối dạy, từng hai lần mưu toan đoạt lại Thiết Vân."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Đồ chết tiệt này, bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo nam nhân thúi!
Dịch Tuyết Phùng đã trúng ba thước, lòng bàn tay đau rát một trận, bộ thân thể này của Lâm Phù Ngọc được nuông chiều từ bé căn bản nhịn đau không được, nước mắt theo bản năng rưng rưng tại viền mắt, bị hắn cưỡng ép nhẫn nhịn mới không mất mặt rơi xuống.
Ninh Ngu đánh xong, ung dung thả Thiết Vân đang gào thét lại bên hông, nói: "Bây giờ biết sai rồi sao?"
Dịch Tuyết Phùng nhẫn nước mắt, gật gật đầu.
"Lần sau còn dám không?"
Dịch Tuyết Phùng tỉnh mộng, bản năng gật đầu, Ninh Ngu "Hửm?" một tiếng, hắn lập tức lắc đầu.
Lúc này Ninh Ngu mới hài lòng, y nói: "Nếu ngươi không dùng kiếm, từ ngày mai ta đến dạy ngươi."
Dịch Tuyết Phùng cả kinh, ngơ ngác nhìn y, giọt nước mắt rưng rưng bị động tác ngẩng đầu của hắn chầm chậm theo gò má trượt xuống.
Ngoại hình Lâm Phù Ngọc vốn tinh xảo lãnh diễm, bất lực yếu đuối rơi lệ như vậy, nếu đổi từ mẫu tâm bùng nổ Tống Kính Sênh ở đây, đã sớm nhẹ giọng đi dỗ.
Đáng tiếc, Ninh kiếm tôn không phải người bình thường, hắn nhìn thấy nước mắt của thiếu niên, chân mày nhíu chặt hơn, nói: "Không cho khóc, ngươi không phải nam nhân sao?"
Dịch Tuyết Phùng cúi đầu, vai hơi run run, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Phải."
Dịch Tuyết Phùng thấp hơn Ninh Ngu quá nhiều, Ninh Ngu cúi đầu liền có thể nhìn thấy thân thể phát run của thiếu niên cùng đỉnh đầu vểnh lên một dúm tóc, thanh âm mang theo nức nở vừa tới, y chẳng biết vì sao đột nhiên lại nghĩ tới cái đuôi nhỏ thuở thiếu thời đi theo phía sau mình chạy tới chạy lui.
Nghĩ tới đây, trong mắt y thoáng hiện một tia đau xót nhỏ bé không thể nhận ra, ánh mắt nhìn Lâm Phù Ngọc cũng mất đi bài xích xem thường lúc trước.
"Tốt." Hiếm có lần Ninh Ngu chịu thua, nói, "Lần tới không được tái phạm, nếu không ta..."
Lời vừa nói ra, y mới chú ý mình lại theo thói quen uy hϊếp, không thể làm gì khác hơn là cau mày nuốt xuống nửa câu sau, lặp lại nói: "Tốt."
Ninh Ngu trời sinh phản cốt, dù đã qua nhiều năm trải qua nhiều chuyện như vậy, gai nhọn góc cạnh vẫn như cũ sắc bén dựng thẳng, không hao mòn nửa phần, cuộc đời y ôn nhu nhất an ủi giỏi nhất, chính là câu này —— tốt.
Dịch Tuyết Phùng khóc thút thít, nghe Ninh Ngu nói, ủy khuất bước lên mấy bước, thăm dò nhào vào ngực Ninh Ngu.
Bây giờ Ninh Ngu đang mềm lòng, tuy rằng bản năng từ chối, thế nhưng tay không có đẩy ra, chỉ ở trong lòng thở dài một hơi.
Thôi, chỉ là một tiểu hài tử.
Chỉ thuận theo hắn lần này, lần tới mà có làm nũng ta lại đánh hắn hai phát.
Nhịn một chút.
Ninh kiếm tôn nghĩ thầm.
"Tiểu hài tử" họ Dịch một bên thút thít một bên nhẹ nhàng tựa vào l*иg ngực Ninh Ngu, trong hơi thở tất cả đều là hương vị mát lạnh không khác nào từ địa ngục hoàng tuyền mà đến của Ninh Ngu.
Hắn nhích lại gần, tiếp tục thăm dò nâng một tay ôm lấy vòng eo săn chắc của Ninh Ngu.
Cái này Ninh Ngu không thể nào nhẫn nhịn nổi, híp mắt nguy hiểm nhìn hắn: "Tay không đau?"
Dịch Tuyết Phùng lập tức rụt trở về, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, hai mắt ngậm nước nhìn Ninh Ngu, nhỏ giọng kêu: "Nghĩa phụ."
Ninh Ngu đối diện với tròng mắt của hắn, đột nhiên có chút thất thần, bởi vì trong nháy mắt, thần sắc của người trước mặt này giống Tuyết Phùng đến cực hạn.
Ninh Ngu muốn cẩn thận xem, đột nhiên cảm giác bên hông buông lỏng, thiếu niên vẫn luôn an phận dựa vào lòng y đột nhiên nhanh chóng thoát ra lùi về sau, quay đầu cũng không dám, chỉ trong chớp mắt liền bay vυ"t đi không thấy tăm hơi.
Ninh Ngu định thần nhìn lại, Thiết Vân kiếm bên hông y chẳng biết lúc nào đã không thấy tung tích.
Ninh Ngu: "..."
Can đảm đó, tiểu vô sỉ dám đóng vai đáng thương lừa y!
Tác giả có lời muốn nói: Ninh Ngu: Thù dai. jpg.
Báo động trước tay đấm Kiếm tôn.
- --------------------------
editor: chương này cưng quá đueeeeee
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Một Mình Ta Mỹ Lệ
- Chương 11: Vỏ kiếm