"Chuyện đã lâu như vậy, cậu còn cần những tài liệu này làm gì?"
"Tớ có chút việc." Đông không trả lời rõ ràng.
"Thủ lĩnh muốn cậu lập tức trở lại."
"Xong việc tớ sẽ trở về."
"Tốn Đình Liệt chưa chết." Hạ hé miệng cười cười, cô nói một câu, Đông đáp lại một câu, nửa năm không gặp, tính tình Đông vẫn không thay đổi, vẫn là một cô gái không thích nói chuyện nhiều.
"Tớ sẽ tự trở về nói rõ mọi chuyện." Đối với nhiệm vụ thất bại lần này, cô đã chuẩn bị tư tưởng đối mặt.
Hạ thật lòng báo, "Thủ lĩnh đã hủy bỏ nhiệm vụ của cậu, bởi vì có người đã tìm tới đây."
"Ai?"
"Tốn Đình Trạch".
"Anh ta?" Đông kinh ngạc mở lớn mắt.
"Không sai, chính là anh ta."
"Anh ta lại có cách tìm ra nơi của tổ chức chúng ta, bọn họ đến tột cùng là ai?" Cô vẫn cảm thấy những người đó tuyệt không phải người bình thường, không khỏi tò mò muốn biết.
"Hội Vụ Ưng, Hắc Ưng, Lam Ưng, Tử Ưng và Hồng Ưng."
"Vậy… Bọn họ là…" Giọng của Đông xuất hiện một chút do dự.
"Cho nên thủ lĩnh mới hy vọng cậu trở về, chị ấy đã biết chuyện cậu nhờ tớ điều tra vụ việc xảy ra sáu năm trước."
"Chị ấy không tán thành?"
"Chỉ cần là một thành viên của Tứ Quý, chị ấy đều hy vọng mỗi người bình an vui vẻ, cậu cũng không ngoại lệ, huống chi bốn anh em nhà họ Tốn đó không phải người cậu chọc vào được." Hạ nói rõ ràng, muốn cô biết khó mà lui.
"Gϊếŧ người phải đền mạng, tớ đã muộn sáu năm, sao có thể để cho bọn họ tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật."
"Những tài liệu này cũng không thể nói lên tất cả, còn rất nhiều điểm nghi vấn cậu phải suy nghĩ thật kĩ, không thể chỉ bằng những thứ này đã kết luận họ là hung thủ gϊếŧ cha mẹ cậu."
Trong con ngươi Đông có một tia cảm xúc khó giải. "Có chút đầu mối, tớ tự nhiên sẽ điều tra rõ ràng."
"Cậu định làm gì?"
"Đây là chuyện của tớ, Hạ."
Hạ gật đầu nói: "Tớ hiểu, nhưng mà tớ cũng hy vọng cậu có thể buông thù hận trong lòng xuống, chuyện cũng đã qua lâu như vậy, thủ lĩnh đối với cậu cũng không tệ, ngộ nhỡ thật do bọn họ gây ra, lấy thế lực của hội Vụ Ưng, cũng không phải dựa vào mình cậu là có thể phá hủy được, sao không cùng tớ trở về tổ chức, trải qua cuộc sống của chúng ta."
"Nếu tớ đã nắm được đầu mối quan trọng, sao có thể lùi bước, cậu yên tâm đi, là sát thủ đứng đầu của Tứ Quý, không phải là hư danh nói đùa, cho dù bọn họ cao thế nào, gϊếŧ người thì phải đền mạng."
"Cậu muốn ai đền mạng?"
Đông nói ra suy nghĩ trong lòng. "Tốn Đình Trạch. Tất cả các tài liệu đều chứng tỏ là anh ta, trước đây thỏa thuận cùng cha mẹ tớ cũng là người của anh ta, trừ anh ta ra, tớ không nghĩ ra người thứ hai!"
"Theo tớ được biết, anh ta không phải người dễ dàng đối phó, cậu có nắm chắc không?"
"Không thành công cũng thành nhân, đã đến lúc anh ta nợ máu phải trả bằng máu."
Trong không khí nhất thời tỏa ra một luồng sát khí mãnh liệt, bóp nghẹt thần kinh của Đông…
"Hi!" Tốn Đình Trạch tươi cười đứng trước cửa nhà trọ của Đông.
"Sao anh biết được nơi này?" Đôi mắt lạnh lẽo lộ ra một tia kinh ngạc, cô mới chuyển tới căn phòng trọ này không lâu, thế mà anh ta lại có thể tìm đến nơi này, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến thân phận khác hẳn người thường của anh ta, tự nhiên cũng chẳng có gì lạ, "Tôi quên mất anh là Hắc Ưng đại danh đỉnh đỉnh, chút chuyện nhỏ này sao có thể làm khó anh."
"Tôi cho là em đã sớm biết thân phận của tôi, không ngờ… Aizz, xem ra em chỉ đội được cái danh hiệu Đông của Tứ Quý, khắp nơi phô trương thanh thế, thực chất chỉ là một tiểu thư bình thường."
Tốn Đình Trạch rất tự nhiên, không được sự cho phép của chủ nhân, tự tiện lách qua cô, đi vào trong nhà.
"Chỗ này của tôi không hoan nghênh anh!"
"Nghe nói em ở đây để điều tra một chuyện của sáu năm trước." Thảnh thơi liếc cô một cái, anh ngổi thẳng trên sofa, cà lơ phất phơ bắt chéo hai chân.
Trong lòng Đông âm thầm kinh ngạc về sự thẳng thắn của anh, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói: "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì, mời đi cho!" Cô mắt lạnh nhìn chằm chằm cặp chân dài chướng mắt kia, có anh ta ở đây, đồ vật dường như cũng bé đi, không gian cũng vậy.
"Tôi có thể giúp đỡ em."
Là trộm còn đòi bắt trộm, khóe miệng Đông giương lên một chút mỉa mai, trong lòng thầm mắng.
"Nếu như anh tới đây chỉ để nói xằng nói bậy, vậy anh có thể đi rồi."
"Không lẽ em hoài nghi tôi là kẻ chủ mưu, trong lòng đối với tôi có phòng bị?" Thế nào Hắc Ưng anh lại trở thành nghi phạm gϊếŧ người? Thật oan uổng nha!
"Từ nhiệm vụ trước tôi làm, anh ý đồ bất chính điều tra hành tung của tôi, chỗ ở của tôi, hành động như vậy, thật khiến người ta chán ghét, tôi có thể không phòng bị sao?"
"Các cô gái khác ước mong tôi đối với họ như vậy, nhưng trong mắt em, tôi ngay cả heo chó cũng không bằng, đúng không? Chỉ là, cuộc sống như thế mới thú vị, cãi vã nhau, mới vui vẻ mà không nhàm chán."
"Đừng đem tôi vào nói cùng với những cô gái khác, anh rốt cuộc có đi hay không?" Giọng cô nghe có vẻ mất kiên nhẫn.
"Sáu năm trước, một ngọn lửa làm vợ chồng gia đình họ Mâu mất mạng trong cuộc hỏa hoạn, đứa con duy nhất của gia đình họ Mâu đó- Mâu Tâm Như lại không thấy đâu, muốn biết sự tình năm đó, em lợi dụng thân phận đặc thù, nhờ Hạ giúp em điều tra chuyện này, em chính là Mâu Tâm Như, đứa con duy nhất của Mâu gia?"
Cô hừ lạnh một tiếng: "Dừng trò chơi trinh thám của anh lại đi, nếu đây là anh đang nói đùa, tôi sẽ cảm thấy rất buồn cười!"
"Thật ra thì đây là cơ hội để em điều tra chân tướng, ở cùng với tôi, em có thể lấy được đáp án em muốn, dù sao sáu năm trước, dự án sân đánh golf, là tôi cùng Đình Tuyền tham gia hoạch định, tất cả quá trình tôi đều biết rõ ràng. Lại nói, tôi tin rằng tài liệu trong tay em nhất định khác những gì tôi nghĩ lúc đầu, đã có người động tay động chân, tôi hy vọng em có thể cùng tôi hợp tác, nói mọi chuyện xảy ra sáu năm trước cho tôi biết."
"Anh không cảm thấy rất buồn cười sao? Tôi căn bản không phải là Mâu Tâm Như mà anh nói, anh nhầm đối tượng rồi." Đông tựa người bên cạnh cửa, mắt liếc nhìn anh.
Cô biết Tốn Đình Trạch đã lờ mờ đoán ra thân phận của cô, nhưng anh ta là địch hay bạn, còn là ẩn số, cô ngàn vạn lần không thể khinh suất.
Hơn nữa, nói không chừng anh ta là vì muốn diệt khẩu mà đến.
Tốn Đình Trạch che giấu hai mắt sắc bén, cong môi mỉm cười, "Em thật cái gì cũng không chịu nói?"
"Tôi căn bản không biết cái gì, anh bảo tôi phải nói cái gì!"
"Được rồi, vậy chúng ta cứ tiếp tục như vậy đi, so nghị lực, xem ai đủ kiên nhẫn, tôi sẽ đợi ở chỗ này, cho đến khi chính tai nghe được em thừa nhận em là Mâu Tâm Như mới thôi."
Sắc mặt Đông trầm xuống: "Đây là nhà của tôi."
"Chỗ này rộng rãi như vậy, em nhất định rất cần một người bạn, thật ra thì chúng ta đều đã trưởng thành, không cần vì loại chuyện này mà cảm thấy ngượng ngùng."
"Anh ở đây nói hươu nói vượn gì vậy, tôi cho anh ba giây để rời khỏi đây….”.
"Nếu không em sẽ làm gì đó với tôi, phải không?" Tốn Đình Trạch lịch sự nho nhã đứng dậy, đi tới trước mặt cô, "Tôi lại hy vọng chúng ta có thể 'làm gì đó', em thì sao? Có phải cũng giống tôi, cũng hy vọng như vậy, hả?" Tốn Đình Trạch nói xong, bất ngờ giữ chặt hai tay cô, đặt lên trên cửa, hôn lên gò má cô.
Đông nâng chân phải, ngay lúc sắp đá vào chỗ kín của anh, Tốn Đình Trạch kinh ngạc lập tức buông hai tay cô ra, giữ khoảng cách với cô, vẫn còn hơi khϊếp sợ.
"Không ngờ một cô gái trừ 'cay' còn 'dữ' như vậy!"
"Tôi sẽ cho anh biết kết cục của tên háo sắc là thế nào!" Cô nhanh chóng tiến về phía trước, muốn đánh anh.