Một Mình Đấu Với Lưu Manh

4/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Là một sát thủ chuyên nghiệp nhưng đứng trước người bắn chết em trai mình cô không thể làm gì được, vì hắn ta quá tài giỏi nên đến bây giờ cô vẫn chưa có cơ hội phục thù. Sa …
Xem Thêm

"Đình Trạch, đây chính là thời cơ tốt để anh tiếp cận Đông, nếu cô ta thật sự là Mâu Tâm Như, một mặt anh có thể từ cô ấy điều tra ra đầu mối của sự việc sáu năm trước, mặt khác anh cũng có thể thoải mái "lấy việc công làm việc tư", chiếm lấy tâm tư người đẹp, vẹn cả đôi đường, không mất công sức!" Tốn Đình Tuyền xấu xa nói.

"Không cần em nói, anh đang có ý đó. Tôi hy vọng Dục Phàm không phản đối tôi làm như vậy."

Đinh Dục Phàm lắc đầu phủ định: "Cậu sai rồi, tôi cực kỳ phản đối, nếu như Đông thật sự là Mâu Tâm Như, cô ta sẽ trả thù kịch liệt, nhất định sẽ đâm cậu một vết thương trí mạng!"

Vốn dĩ anh định đem việc này giao cho Đình Tuyền làm, nhưng không ngờ, Đình Trạch lại đột nhiên 'tâm huyết dâng trào' sắp xếp lại các tài liệu kia, cho nên mới phát hiện chuyện anh muốn giấu giếm cậu ta.

Haiz, đúng là ý trời! Tất cả mọi truyện xảy ra trùng hợp như vậy, có lẽ đều là do ông trời sắp đặt.

Tuy ông trời nhất định muốn Tốn Đình Trạch như vậy, nhưng nếu có thể khiến cậu ta không bị tổn thương, cho dù làm trái ý trời, anh cũng muốn bảo vệ cậu ta chu toàn!

"Anh không có lòng tin vào tôi?" Tốn Đình Trạch giọng nói khó tin hỏi Đinh Dục Phàm.

Luôn tự cho rằng mình hiểu rất rõ Dục Phàm, thế nhưng anh lại không đoán được suy nghĩ của anh ta lúc này? Đây rõ ràng là một nhiệm vụ cực kỳ đơn giản, anh ta không nên lo lắng anh không thể hoàn thành.

"Không cần nghi ngờ, tôi vô cùng tín nhiệm năng lực của cậu, chỉ có chuyện này của Mâu Tâm Như, tôi hy vọng cậu không nhúng tay vào."

"Cho tôi một lý do!"

Đinh Dục Phàm bất đắc dĩ nhìn anh, "Đình Liệt đang nằm ở trong bệnh viện chính là một lý do tốt nhất."

"Đáp án này tôi không hài lòng, tôi và Đình Liệt là hai chuyện khác nhau, hơn nữa chuyện này với vụ án của Mâu gia không có quan hệ gì cả!"

Tốn Đình Trạch hơi kích động, chờ đợi một lời giải thích hợp lý.

"Cậu ta phải nằm trong bệnh viện cũng bởi vì đã động lòng, nếu không phải vì Tiểu Như, cậu ta sẽ không nằm ở đó, cho đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, tôi không hy vọng cậu sẽ đi theo vết xe đổ của cậu ta."

"Dục Phàm, tình cảm nếu không trải qua một quá trình oanh oanh liệt liệt, làm sao có thể đến với mấy người như chúng ta? Giống như anh cùng Diệc Trúc, không phải cũng là sau khi hóa giải hiểu lầm, khó khăn lắm mới đến ngày hạnh phúc, ân ân ái ái ở cùng nhau sao. Tận sâu bên trong, tất cả đều do ông trời sắp đặt, anh không dễ dàng chịu thua, chúng tôi sao có thể chịu thua. Anh cứ đem chuyện này giao cho Đình Trạch làm đi, có nguy hiểm mới có chuyển biến, có chuyển biến mới có cơ hội, có cơ hội mới có kết quả tốt!"

"Em cứ ở đó mà cơ với hội, anh thấy em căn bản là muốn Huyền Ky đi!" Mặc dù Tốn Đình Tuyền vốn đang giúp anh, nhưng Tốn Đình Trạch vẫn không quên châm chọc cậu ta.

Hai hàng lông mày Đinh Dục Phàm nhăn lại, suy nghĩ lời nói của Tốn Đình Tuyền.

Dù sao lời Đình Tuyền nói cũng có lý, có lẽ anh nên tiếp nhận đề nghị của Đình Tuyền, để Đình Trạch đi làm việc này.

"Nếu như tôi vẫn kiên quyết không cho cậu tham dự vào chuyện này?"

"Tôi vẫn sẽ làm, bời vì đây là cơ hội tốt để tôi đến gần Đông, tôi không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể tiếp cận cô ấy, anh hiểu tâm ý của tôi mà." Tốn Đình Trạch kiên định chứng tỏ tâm ý của mình.

"Để đề phòng cậu xảy ra chuyện giống Đình Liệt, tôi và cậu đều lui lại một bước, tôi đồng ý với cậu, nhưng cậu cũng phải đáp ứng tôi, từ Đường của cậu chọn ra một trợ thủ xuất sắc âm thầm trợ giúp cậu, nắm rõ hành tung của cậu, lúc nào cũng có thể báo cáo với tôi tình trạng của cậu."

Tốn Đình Trạch sảng khoái đồng ý, trong lòng đã chọn được người.

"Được, vậy thì chọn A Hổ đi, cậu ta là cao thủ số một số hai của đường Hắc Ưng, một khi có chuyện, tôi sẽ cho cậu ta nhanh chóng thông báo với anh."

"Trông bộ dạng ung dung tự đắc của anh kìa, có phải trong lòng đã sớm tính toán cách chiếm lấy tâm tư người đẹp rồi không?" Tốn Đình Tuyền thấy anh vẻ mặt chắc chắn, không khỏi nhếch môi nói.

"Ai giống như em, cũng đã hơn một năm, em cùng cô nàng Huyên gì đó, giờ vẫn dậm chân tại chỗ, chờ coi đi, anh nhất định sẽ 'mã đáo thành công'!"

"Anh cứ cố mà cười đi, dù sao cũng chưa biết ai kém ai." Đối với lời trêu trọc của các anh em, cậu đã sớm luyện cả người thành da dày thịt béo, mặc bọn họ giễu cợt thế nào, cậu đều không sao, dù sao cũng đã quen rồi!

Tốn Đình Trạch ném tài liệu trong tay về phía cậu.

"Em trai thông minh, nhân vật bên trong đó có thể khiến em nhức đầu đó, anh rất vui vẻ!" Sau đó bỏ lại một chuỗi tiếng cười tự cao tự đại không ai chịu nổi, xoay người rời đi.

Tốn Đình Tuyền mở tài liệu trong tay ra, lúc sau, trong miệng bật ra một tràng âm thanh tức giận.

"Cậu ta lại ném chuyện gì cho cậu?" Đinh Dục Phàm hé miệng cười hỏi.

"Đúng là tên chết tiệt, anh ấy lại muốn tôi từ năm người trong này, tìm ra kẻ đáng bị tình nghi nhất đã thay đổi tư liệu, tôi nhìn qua đã đau đầu nhức óc, xem ra, muốn tìm ra nội gian trong công ty, là một chuyện khó đây!" Cậu há miệng than thở, muốn chối bỏ trách nhiệm với người bên cạnh.

"Tôi nghĩ không ai có cơ trí hơn cậu, mau động não đi, bằng trí thông minh của cậu, tôi muốn dưới cặp mắt tinh anh của cậu, tên nội gian trốn kĩ càng kia phải lộ ra thân phận của mình."

"Anh bớt làm trò đi, có chuyện làm mới tâng bốc tôi, không có việc làm lại gạt tôi sang một bên, anh xem tôi là ai!" Tốn Đình Tuyền tức giận nói.

Nhìn tư liệu lý lịch của năm người này cùng với ấn tượng của mình, cậu biết mình thế nào cũng phải nhức óc, bởi vì tất cả bọn họ đều là những quản lý xuất sắc trong công ty, thật sự không nhìn ra tại sao họ lại muốn phản bội công ty.

Thật là một chuyện cực khổ!

Đinh Dục Phàm đối với vẻ mặt đau khổ của cậu ta nhắm mắt làm ngơ, "Tôi phải về nhà giúp đỡ Diệc Trúc, việc này vất vả cho cậu rồi." Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.

Tốn Đình Tuyền miệng lẩm bẩm: "Vất vả, anh cũng biết tôi vất vả sao…."

Cửa phòng làm việc đóng lại ngay phía trước, chỉ còn một loạt tiếng bước chân vội vã rời đi đáp lại cậu.

***

Nhật Bản

Trời trong ít mây, ánh tà dương chiếu rọi, nhuộm đỏ một tầng trời.

"Biết tại sao chị gọi em đến đây nói chuyện không?" Người phụ nữ đeo kính mát hỏi, không hề bận tâm đến ánh mắt của người khác đang nhìn về phía mình.

Đôi mắt sau chiếc kính kia, lóe ra tia sáng kì lạ, toàn thân cô toát ra một khí thế vương giả mà chỉ đàn ông mới có, không khỏi khiến người khác đối với cô có cảm giác tin phục.

"Vì chuyện của Đông." Một cô gái tuổi chừng hai mươi cung kính trả lời.

Bởi vì thời gian ở chung đã lâu, tâm tư của chị có thể dễ dàng bị Xuân, Hạ, Thu, Đông- bốn ái tướng của mình, vừa nhìn liền hiểu.

Chỉ vì giữa chủ tớ bọn họ, có những trải nghiệm tình cảm người khác không hiểu được.

Mà cô chính là Hạ- một trong bốn người này.

"Cô ấy yêu cầu em điều tra một chuyện, đúng không?"

"Vâng".

Người phụ nữ giao phó: "Cho dù thế nào, chị cũng muốn cô ấy quay về, Tốn Đình Trạch đã tìm tới cửa, đây cũng là lý do chị gọi em tới đây."

"Nghe nói là vì chuyện của Xuân…" Hạ bổ sung.

"Được rồi, chuyện kia coi như chị không truy cứu nữa, chỉ có điều thẳng thắn mà nói, chị có một dự cảm, Đông sắp xảy ra chuyện giống như Xuân."

"Cái gì, đây chẳng phải là…" Hạ không dám nói quá rõ ràng, mất đi Xuân, thực sự mà nói đã là tổn thất nặng nề, nếu như lại mất đi Đông…. Không, cô không dám tưởng tượng đến hậu quả đó.

"Nói với cô ấy, hủy bỏ nhiệm vụ, lập tức trở về Tứ Quý."

***

Hạ ngồi trên ghế sofa, hai mắt tò mò nhìn chằm chằm Đông.

Thêm Bình Luận