Giờ đây, anh gần trong gang tấc, không còn là một người chỉ có thể nhớ nhung mà không thể chạm tới.
“Biết nhớ anh như vậy, đáng ra nên sớm trở lại bên cạnh anh. Nơi này luôn thuộc về em, không có bất kì cô gái nào có thể thay thế.” Tốn Đình Trạch cưng chiều mặc cô cầm chặt tay anh.
“Cảm ơn.” Cô nhìn anh chăm chú, nói lời từ đáy lòng.
“Cảm ơn gì?”
“Vòng tay của anh khiến em thật ấm áp, thật hạnh phúc.”
“Ba tháng không gặp, miệng em trở nên ngọt thật.” Anh gian xảo hôn lên môi cô, bụng dưới lại nóng lên, ham muốn dâng trào đặt trước chỗ kín mềm mại của cô, nhẹ nhàng thử dò xét, trêu trọc.
Cô cười ngượng ngùng, mở hai chân cho anh, dung hạ thân thể anh.
Tất cả cảm xúc đều vì khoảnh khắc tuyệt đẹp này, Tốn Đình Trạch ưỡn thẳng lưng, chuẩn bị tiến vào, nhưng chết tiệt, chuông điện thoại lại đúng lúc kêu vang.
“Điện thoại.” Mâu Tâm Như ngăn cản cử động của anh, nhắc nhở anh.
“Kệ nó.” Trán Tốn Đình Trạch đổ mồ hôi, nhưng tay cô lại đặt trên hông anh, chỉ vì cô, tất cả cảm xúc mãnh liệt đã bị hồi chuông điện thoại kia nhiễu loạn, “Em buông tay ra…”
“Không được, có điện thoại.”
“Chết tiệt, anh sẽ gϊếŧ tên gọi điện tới.” Anh cắn răng nghiến lợi, đôi mắt lộ ra sự nguy hiểm cầm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường lên, lửa nóng tắc nghẽn dưới bụng không có chỗ phát tiết, khiến anh như ngâm trong nước sôi lửa bỏng.
“Gì?” Nhấc tai nghe, đôi mắt anh vẫn nhìn chằm chằm Mâu Tâm Như ở dưới.
Nhưng một lúc sau, kí©ɧ ŧìиɧ trong mắt anh dần biến mất, anh trầm mặc lắng nghe.
Lát sau, anh cúp điện thoại.
Mâu Tâm Như nhìn ra sự khác thường, “Sao vậy?”
“Đình Tuyền đã xảy ra chuyện…”
Hết