Một Mình Đấu Với Lưu Manh

4/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Là một sát thủ chuyên nghiệp nhưng đứng trước người bắn chết em trai mình cô không thể làm gì được, vì hắn ta quá tài giỏi nên đến bây giờ cô vẫn chưa có cơ hội phục thù. Sa …
Xem Thêm

Bước chân người tới đã âm thầm chuyển hướng sang ban công.

Tốn Đình Trạch lại nhanh hơn một bước ngăn hắn lại, cách hắn chỉ có ba bước.

“Ai sai mày tới?”

Cặp mắt người tới lóe lên không ngừng, liếc bốn phía, tìm đường thoát.

“Đừng hòng trốn. Mày vẫn nên ngoan ngoãn nói ra kẻ sai mày tới thì hơn.” Tốn Đình Trạch bước lên trước, khiến hắn có cảm giác áp lực cực lớn.

Người tới thấy mình hai mặt đều gặp địch, suy nghĩ vừa chuyển, rút dao găm dưới ống quần ra, bóng người vừa động, ngay khi Mâu Tâm Như còn chưa kịp phản ứng đã cướp được súng trong tay cô, kề dao lên cổ cô.

Lưỡi dao sắc bén đặt trên cổ cô, ấn xuống vết máu nhàn nhạt.

Tốn Đình Trạch thấy thế, đôi mắt nhất thời bốc lên một ngọn lửa.

“Buông cô ấy ra!” Chết tiệt, hắn ta lại dám đứng ngay trước mặt anh, uy hϊếp tính mạng Mâu Tâm Như!

“Tao biết rõ thân phận của mày, Tốn Đình Trạch. Nhiệm vụ của tao là gϊếŧ cô ta, nếu mày chịu lùi lại một bước, tao đảm bảo sẽ không có chuyện gì!”

Người tới một tay cầm dao đặt trên cổ Mâu Tâm Như, một tay cầm súng chĩa thẳng Tốn Đình Trạch, tính mạng hai người, giống như cây nến sắp cháy hết, bị uy hϊếp mãnh liệt.

“Mày cho rằng tao dễ nghe theo mày vậy?” Tốn Đình Trạch hung hăng trừng mắt nhìn hắn, “Cô ấy là cô gái của tao, ai cũng không được lấy mạng cô ấy, kể cả ông trời!”

“Vì một đứa con gái mà mất mạng, không đáng!” Không ngờ Hắc Ưng lại là người khó thương lượng như vậy, xem ra Mâu Tâm Như đối với anh ta rất quan trọng.

Hắn phải lợi dụng tốt cơ hội này, mau chóng rời khỏi đây thôi.

Tuy tính mạng đang bị đe dọa, nhưng Mâu Tâm Như một chút hoảng sợ cũng không có.

“….” Kéo cô theo, hắn mở cửa phòng, hai người song song lui về phía sau cửa ra.

Tốn Đình Trạch bước theo lên trước, không chịu bỏ qua bất kì cơ hội cứu người nào.

“Nếu mày tiến nữa, đừng trách tao nổ súng bắn mày!” Hắn chỉ muốn lấy mạng Mâu Tâm Như, căn bản không muốn chọc phải tổ chức khổng lồ đứng sau Tốn Đình Trạch.

“Tao không!” Tốn Đình Trạch rất tự tin chế giễu năng lực của hắn, “Thả cô ấy ra, khai ra kẻ chủ mưu phía sau, tao có thể tha cho mày một mạng!”

“Không đời nào!”

“Vậy mày chờ chết đi!” Lùi đến phòng khách, trên cổ Mâu Tâm Như đã đỏ tươi màu máu, Tốn Đình Trạch càng khát máu phẫn nộ.

Ẩn nấp trong bóng tối, A Hổ có nhiệm vụ bảo vệ Mâu Tâm Như lặng lẽ đến gần sau lưng kẻ áo đen, cướp dao găm. Mâu Tâm Như thấy cơ hội tốt, chân đá về phía sau, đá rơi súng trên tay kẻ đó, cúi người nhặt lên. Cô nhanh chóng di chuyển vị trí, đứng song song Tốn Đình Trạch.

Hai vũ khí lợi hại trong nháy mắt mất hết, không còn vật phòng thân, người áo đen mất đi ý chí chống cự, trên mặt chỉ có vẻ sợ hãi.

Đôi tay hắn bị A Hổ trói chặt, hai đầu gối mềm nhũn không kìm chế được ngã quỵ xuống đất.

“Tao hỏi lại mày một lần nữa, ai sai mày tới?”

Dường như đã quyết tâm, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Tốn Đình Trạch, “Tôi không biết thân phận của ông ta, mỗi lần đều là ông ta chủ động tìm tôi, vợ con tôi đã rơi vào tay ông ta, tôi không thể không nghe theo ông ta mà làm việc.”

“Là kẻ gϊếŧ cha mẹ Mâu Tâm Như?”

“Không sai!” Sắp chết đến nơi, hắn không còn gì phải giấu diếm.

“Chọc phải Hắc Ưng cậu, tôi đã sớm chuẩn bị tinh thần, tôi chết không sao, nhưng tôi có một thỉnh cầu, xin cậu đồng ý với tôi!”

Tốn Đình Trạch chăm chú nhìn hắn, cả người u ám nguy hiểm.

Lí do gì khiến kẻ này cho rằng anh sẽ đáp ứng yêu cầu trước khi chết của hắn? Không khỏi quá ngu ngốc đi!

“Xin cậu hãy cứu vợ con tôi ra!” Điều duy nhất khiến hắn không yên tâm, chính là vợ cùng con trai mình.

“Vợ con anh?”

“Vợ con tôi ở trong tay ông ta. Thật ra thì sau khi biết mình chọc phải hội Vụ Ưng, tôi đã biết kết quả của mình nhất định là con đường chết, nhưng vì vợ con, tôi không thể không làm hại Mâu Tâm Như, xin cậu đồng ý với tôi, cứu họ ra…”

Tốn Đình Trạch hỏi cô gái bên cạnh, “Em muốn nói gì không?”

Mâu Tâm Như lắc đầu, trong lòng không ngừng rung động, biết được chân tướng sự thật khiến cô vô cùng khó chịu!

Biết hắn đã quyết tâm tìm cái chết, đồng ý hắn, coi như làm một chuyện tốt vậy.

“Tôi sẽ cứu vợ con anh ra.”

Tốn Đình Trạch cam kết với người áo đen. Hắn nghe vậy mỉm cười an tâm, tránh khỏi sự kiềm chế của A Hổ, lấy một viên thuốc bên hông, nhét vào trong miệng.

Không tới mấy giây, hắn giãy giụa thảm trạng, trước mắt là tiết mục tử vong.

Ngay sau đó hắn tắt thở chết.

“Phiền cậu rồi.” Tốn Đình Trạch liếc về phía A Hổ, chỉ thị cậu đem thi thể đi xử lý.

A Hổ lĩnh mệnh, nhanh chóng khiêng thi thể biến mất trước mắt Tốn Đình Trạch.

Mâu Tâm Như lặng im không nói nhìn Tốn Đình Trạch, trong mắt tràn đầy hối hận…

***

Hai gò má mềm mại lộ ra sự bối rối, Mâu Tâm Như không dám nhìn thẳng vào ánh mắt thâm tình của Tốn Đình Trạch.

Lời người kia nói đã chứng minh cô hoàn toàn hiểu lầm Tốn Đình Trạch. Vậy mà anh lại không giải thích gì, mặc cô cố tình gây sự, mỗi lần đều muốn lấy mạng anh, khiến tính mạng anh như ánh nến trong gió, gặp đầy nguy hiểm.

Tốn Đình Trạch thấy cô hồi lâu không nói, một lòng nhìn vết thương trên cổ cô.

“Em ngồi xuống trước, tôi giúp em bôi thuốc.” Vết máu đỏ tươi này khiến anh cảm thấy tức giận vì sự bất lực của mình.

Anh lại có thể để người ta làm cô bị thương ngay trước mặt mình, anh thật bất lực!

Khuôn mặt lịch sự xuất hiện thần sắc cực kỳ ảo não.

Mâu Tâm Như thận trọng, ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, đầu vẫn cúi thật thấp.

Tốn Đình Trạch lấy hòm thuốc, đi tới ngồi xổm trước mặt cô, nâng đầu cô lên, tỉ mì giúp cô khử trùng băng bó.

“Tôi hận mình thật vô dụng.”

“Không, việc này không thể trách anh, tất cả đều tại em!”

Anh ngạc nhiên nhìn ánh mắt tràn đầy hối hận của cô, “Trách em?” Anh không hiểu hàm ý trong lời này của cô.

“Em biết anh không phải là hung thủ.”

Đôi tay có vết chai dày chạm tới gò má cô, “Tôi rất vui, rốt cuộc em đã thấy rõ.”

“Tại sao anh lại đối tốt với em vậy. Khi em một mực hiểu lầm anh là hung thủ, anh lại không nói gì, em không hiểu, vì sao anh lại làm như vậy?” Hung thủ thật sự còn ẩn nấp chưa xuất hiện, anh và cô ở chung một chỗ có thể sẽ nguy hiểm, tựa như tình huống vừa rồi.

“Em thật sự không hiểu, hay giả vờ không hiểu?”

Đôi mắt cô trong suốt nhìn anh, cô thật sự chưa hiểu dụng tâm của anh.

“Haizzz…Thôi, nếu tôi không nói, chỉ sợ mấy chục năm nữa, em vẫn như vậy, đối với chuyện tình cảm vĩnh viễn ngốc nghếch không hiểu!”

Hai gò má cô nhất thời ửng hồng, cô hoàn toàn lúng túng.

“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã thích em rồi!”

“Sao…” Cô kinh ngạc, cả người nhảy bắn lên.

Tốn Đình Trạch cực kỳ kiên nhẫn giữ cô lại, “Tôi biết ngay em sẽ phản ứng vậy mà.” Tình cảm trước kia anh bỏ ra, cô căn bản hoàn toàn không nhận thấy.

“Em không tin, anh đối với em…”

“Nếu không phải vì yêu em, tôi sẽ không nhiều chuyện như vậy, quyết tâm muốn giúp em tra ra hung thủ, hy vọng cha mẹ em có thể mỉm cười nơi suối vàng.”

“Nhưng mà… Sao lại có thể như vậy?” Cô không tự nhiên né tránh ánh mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng của anh.

“Tại sao không thể?” Không nói thêm gì nữa, bàn tay anh dịu dàng chạm vào hai gò má cô, bày tỏ tình cảm nồng nàn nơi đáy lòng.

Mâu Tâm Như nhìn anh, “Em nên báo đáp anh thế nào?”

“Tôi không cần em báo đáp. Nếu em có thể yêu tôi, không gì tuyệt vời hơn.” Anh cười nói.

Biết cô đã hoàn toàn tin tưởng mình, trong lòng anh không khỏi vô cùng kích động.

Thêm Bình Luận