Một Mình Đấu Với Lưu Manh

4/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Là một sát thủ chuyên nghiệp nhưng đứng trước người bắn chết em trai mình cô không thể làm gì được, vì hắn ta quá tài giỏi nên đến bây giờ cô vẫn chưa có cơ hội phục thù. Sa …
Xem Thêm

“Cô ta nhìn chúng ta như vậy?”

“Thật đó. Vậy nên các anh em, lần này biểu hiện tốt một chút, đừng để cô ấy coi thường hội Vụ Ưng chúng ta!”

Tốn Đình Tuyền cười lạnh một tiếng, tràn đầy châm biếm.

“Thích cô ta cũng chẳng phải bọn em, bọn em cần gì phải như vậy. Chúng ta là chúng ta, sẽ không bao giờ vì một người phụ nữ mà thay đổi cách làm của mình.”

“Đình Tuyền nói không sai.” Đinh Dục Phàm đồng ý.

Tốn Đình Trạch cũng đồng ý suy nghĩ của bọn họ. Nhưng dù sao cô gái này cũng là người anh thích, cho nên anh chỉ có thể cười mà không nói, phong độ rời đi.

“Haizzz….” Sau khi Tốn Đình Trạch đi khỏi, Tốn Đình Tuyền thở dài một hơi.

Vì sao chuyện tình cảm của cậu một chút tiến triển cũng không có chứ?

Ông trời thật không công bằng với cậu nha!

Nhìn thấu tâm sự của cậu, Đinh Dục Phàm cười nói: “Một ngày nào đó, cho dù cô ấy lòng dạ sắt đá, cũng sẽ bị chân tình của cậu làm cảm động, cậu kiên nhẫn chờ đợi đi.”

“Phải chờ tới khi nào đây?” Lại than một tiếng, Tốn Đình Tuyền đứng lên, “Tôi cũng nên đi làm chuyện của tôi thôi, ở đây than ngắn thở dài không phải cá tính của tôi.”

“Nói với thư kí của tôi, trước khi tan sở không cho phép bất kì ai quấy rầy, trừ khi Diệc Trúc gọi điện tới.”

“Ừ.” Tốn Đình Tuyền nhanh chóng rời đi.

Mặc dù chuyện vây tứ phía, nhưng anh cùng mấy người này là bạn bè tri kỉ cùng chung hoạn nạn, luôn có thể chuyển nguy thành an giải quyết hoàn mỹ mọi chuyện, mong rằng lần này cũng như vậy.

Đối với chuyện tình cảm của tứ Ưng, anh tương đối quan tâm, dù sao cũng không thể chỉ mình mình hạnh phúc, anh cũng muốn xem thử, khi tứ Ưng chìm đắm trong tình cảm, cố chấp như thế nào…

Nụ cười gian xảo, cả người Đinh Dục Phàm toát lên khí chất kỳ dị.

***

Mưa lớn tầm tã, con đường ướt nước hắt lại ánh sáng đèn điện, mây đen giấu đi ánh sao sáng lấp lánh thường ngày, gió nhẹ mang theo không khí lạnh lẽo lùa vào từng lỗ chân lông.

Đứng ngoài ban công, đôi mắt Mâu Tâm Như mờ mịt nhìn chằm chằm phía dưới, cảm giác không thể đoán được tương lai như con đường gập ghềnh dưới mắt, khắp nơi đều nguy hiểm.

Khóe miệng bất giác gợi lên nụ cười nhạt.

Kể từ sau khi ám sát Tốn Đình Trạch thất bại, cô tựa như con rối nhỏ đứt dây, cả người không có ý thức, mặc Tốn Đình Trạch định đoạt.

Cha mẹ đã chết, giống như một cơn ác mộng kéo dài vô tận, ép cô không thể thở nổi, sống mãi trong tự trách.

Gió mang theo mưa tựa chế giễu hắt vào mặt cô, tạo thành những giọt nước chảy xuống má.

Tốn Đình Trạch yên lặng đi đến sau lưng cô, ôm chặt cả người cô, anh cảm nhận được sự cứng ngắc của cô rất rõ ràng.

“Anh không xứng động vào tôi!”

Anh tự tin cong môi, “Xứng hay không, do tôi quyết định!”

Đau lòng thấy cô cô độc đứng ngoài ban công, mặc mưa gió tạt ướt cả người và mặt, cánh tay anh căng thẳng, thắt chặt eo cô.

Mâu Tâm Như oán giận muốn kéo cánh tay vòng trên eo mình ra, nhưng hoàn toàn không được như ý.

“Đừng ép tôi giận lên.” Cô rất muốn biết nếu thử đâm móng tay bén nhọn vào trong da thịt đôi tay kia, sẽ có cảm giác gì?

Trong mắt cô rõ ràng có khıêυ khí©h.

“Em biết rõ làm vậy không tác dụng gì với tôi.”

“Ít nhất có thể khiến anh không thể động tay động chân với tôi.”

“Cô bé này, thật không thú vị chút nào. Đây là một biểu hiện của yêu thương, sao lại coi tôi giống như một tên háo sắc vậy?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Nhìn chằm chằm đôi tay đặt trên hông, cô tức giận hỏi ngược lại.

“Được rồi, tôi thừa nhận tôi là một kẻ rất háo sắc, một kẻ háo sắc muốn ăn sạch em!” Tốn Đình Trạch tuyệt không sợ việc nhổ lông trên đầu hổ, liên tục hôn lên má cô.

“Anh… Đáng đánh!” Cô không chịu nổi tên biếи ŧɦái này, hung hăng cho anh một đấm, không ngại ngần đánh vào bụng anh, khiến anh liên tục kêu đau.

“Ai… Thật đau!” Tốn Đình Trạch ôm cái bụng bị đánh, gương mặt tuấn tú nhăn nhó.

Vẻ mặt anh khổ sở, lại khiến trên mặt Mâu Tâm Như xuất hiện vẻ mất tự nhiên.

“Anh… Không sao chứ?” Cô cũng không biết tại sao mình lại để ý đến đau đớn của anh như vậy. Nhưng cô thật không quen nhìn bộ dạng như thế này của anh.

“Tôi…. Thật đau quá…”

“Anh đừng kém cỏi như vậy chứ? Đường đường là đường chủ đường Hắc Ưng, há có thể lại vì một quyền của một cô gái mà kêu khổ cả ngày?” Ngoài lo lắng, cô vẫn hơi nghi ngờ.

“Vậy… Em để tôi đánh một quyền thử xem…” Tốn Đình Trạch đột nhiên ôm lấy cô, giúp cô không bị mưa gió hắt vào, kéo cô vào phòng, cả người nghiêng về phía cô, giữ cô trên giường.

Đôi mắt Mâu Tâm Như như phun lửa.

Tên vô lại đáng chết! Cuồng biếи ŧɦái! Lại dùng loại cách này lừa gạt cô.

“Cô bé, dáng điệu cắn răng nghiến lợi của em có thể khiến đàn ông hết hứng thú, nhượng bộ dừng lại đấy!”

“Tốt nhất là như vậy.” Cô quay đầu đi, không muốn nhìn thấy nụ cười đắc ý chói mắt kia.

Đã nhiều lần như vậy, cô vẫn không thoát khỏi bị lừa.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của anh, trong lòng cô liền vô cùng khó chịu, cho nên sau khi đem lòng trắc ẩn, mới nhận được kết quả như vậy.

“Nhận thua?”

“Buồn cười!” Cô bất giác cười khẩy.

“Vậy được. Tôi sẽ khiến em thua tâm phục khẩu phục!”

“Tốn Đình Trạch, tôi cảnh cáo anh… nếu để tôi có cơ hội, tôi nhất định khiến anh chết không có chỗ chôn!”

“Tôi sẽ lôi kéo em cùng chết!” Nụ cười tà ác quỷ mị tiến sát bên cô, anh kéo váy cô xuống.

Mâu Tâm Như vùng vẫy, lấy tay ngăn l*иg ngực gần kề của anh lại, bỗng chốc đá ra một cước.

Tốn Đình Trạch phản ứng cực nhanh, lắc mình trách được, sau đó giữ chặt hai tay cô, khiến cả người cô nằm trên ngực anh, tránh thoát cước trí mạng đó.

“Lòng dạ phụ nữ không khỏi độc ác quá đi, muốn tôi tuyệt tử tuyệt tôn sao!” Anh chỉ là có ý tốt muốn giúp cô cởϊ áσ ướt, không ngờ lại bị cô đánh lại.

Cô gái này, đúng là không biết tốt xấu!

“Tôi nói rồi, nếu anh dám động vào tôi lần nữa, tôi nhất định sẽ cho anh biết tay!”

“Giờ mới giả bộ thánh nữ có phải muộn rồi không. Khi trước không phải em tận lòng sử dụng hết sức, to gan khıêυ khí©h tôi sao? Khi đó em cỡ nào mê người, sao giờ lại kém nhiều vậy. Chắc do trong đêm đầu kia, tôi không đủ dịu dàng, làm em đau, mới khiến em oán giận vậy. Ai da, tôi hồ đồ quá, đến bây giờ mới biết.”

Đôi mắt Tốn Đình Trạch như có điện, mập mờ trêu trọc không ngừng, trong mắt tràn đầy ý cười.

“Anh nói linh tinh, mau buông tôi ra!” Dường như bị nói trúng tâm sự, Mâu Tâm Như kích động muốn bật dậy.

“Muốn tôi buông em ra cũng được. Em có hai con đường để chọn, một là hôn tôi, hai là thừa nhận lời tôi vừa nói, thế nào?” Anh mỉm cười nhìn cô.

Cô càng lạnh, anh càng thích trêu trọc cô tức giận, vẻ mặt cô lúc tức giận khiến cả người cô thoạt nhìn tương đối có sức sống.

“Đừng- mơ!” Lời của cô cơ hồ phát ra từ kẽ răng.

“Tôi nói này, lời em nói không khỏi quá không thành thật rồi, nên phạt!” Kéo đầu cô xuống, đôi môi chạm vào nhau, Tốn Đình Trạch cô ý vươn lưỡi, miêu tả đôi môi cô.

Mâu Tâm Như nhíu chặt lông mày, trong cơn tức giận hung hắng cắn đầu lưỡi anh.

Tốn Đình Trạch giận quá hóa cười, buông tay cô ra, nhưng lại có một hành động khác.

Anh mập mờ đột nhiên đưa tay lên nơi tròn trịa của cô, khiến cô bị sợ đến há mồm buông lưỡi anh ra.

“Tin rằng dưới sự dạy dỗ của tôi, em nhất định sẽ càng thêm nhiệt tình như lửa.”

“Vậy cũng phải xem anh có mệnh sống đến khi đó không!”

“Em không cần lo lắng, tôi là con gián đánh không chết, tuyệt đối có thể sống đến khi đó.”

“Đúng, anh là đồ con gián khiến người ta chán ghét, nếu tôi có thuốc sát trùng trên tay, nhất định độc chết anh, tuyệt đối không cho anh có cơ hội sống sót.” Cô khẽ động môi nói.

Thêm Bình Luận