Chương 14: Răng nanh của thú non

#daongucu

“Hiện tượng sinh lý bình thường” nói theo đại chúng chính là thời gian hiền giả.

Sau khi Thịnh Cảnh biết câu này, cô phát hiện, hai giới tính khác nhau có cảm nhận về thời gian hiền giả không giống nhau lắm, ít nhất cô không còn mệt mỏi mà không biết tại sao giống như trước kia...

Cô lại biết thêm một tri thức hoàn toàn vô dụng.

Ha ha.

Tóm lại sau đó cô còn sống.

Mỗi ngày cô quét dọn, nấu cơm dọn dẹp, gập bụng, đến giờ thì đi làm.

Sự thay đổi về thể trạng cũng mang cho cô rất nhiều lợi ích, bây giờ tinh lực của Thịnh Cảnh càng dồi dào, sức lực cũng lớn hơn, cô thường xuyên có có cảm giác muốn phát tiết.

Cho nên cô tăng lịch trình trong một ngày của mình lên, cô thêm hoạt động chạy và nâng tạ ban đêm.

Ban đầu Tạ Dư Minh hào phóng cho cô mượn tạ tay, do có lần cô thuận miệng đề cập tới chuyện rèn luyện, bác sĩ Tạ liền nói trong nhà anh có rất nhiều thiết bị để đó không dùng, để không cũng dính bụi, anh tiện tay cho cô mượn vài cái. Tất cả đều là dụng cụ nhỏ, tạ tay, kìm bóp tay, đặt ở trong căn phòng thuê của cô thì cũng không chiếm quá nhiều diện tích.

Ban đầu Thịnh Cảnh không định nhận, nhưng Tạ Dư Minh nhấn mạnh anh chỉ tạm thời cho cô mượn, chờ đến khi cô không cần nữa thì trả lại cũng được. Anh còn gửi hình phòng tập thể thao của nhà anh cho cô, tất cả đều là dụng cụ hoạt động thể thao. Thịnh Cảnh bị thuyết phục, chấp nhận ý tốt của anh.

Chảy nhiều mồ hôi đúng là một cách tiêu hao tinh lực tốt.

Nhưng nó không thể giải quyết một vấn đề xấu hổ.

Gậy thịt mới mọc ra của cô... Vẫn rất dễ hưng phấn. Bình thường cô cương vào buổi sáng thì không sao, có đôi khi cô đạp xe cũng có thể cương. Bởi vì nó có kích thước to, nên khi cô có phản ứng rất khó để che đậy, đi trên đường rất dễ thu hút ánh mắt của người khác. Nam nhìn, nữ cũng nhìn, có ít người nhìn thì thôi, có người còn lộ ra nụ cười rất bỉ ổi, giơ lên ngón tay cái với cô.

Làm gì vậy!

Cô chỉ là nữ sinh trẻ tuổi vừa tốt nghiệp cấp ba mà thôi!

Nếu ở trong nhà thì không sao, cô có thể xử lý phản ứng sinh lý của mình mọi lúc. Nhưng khi Thịnh Cảnh đi ra bên ngoài, cô không thể khống chế khi nào nên cứng, cũng không thể nhanh chóng làm nó mềm xuống.

Sau khi cô bày tỏ hết điều phiền não cho bác sĩ Tạ Dư Minh tri kỷ, đối phương đề nghị cô nâng ngưỡng kí©h thí©ɧ lên.

“Dươиɠ ѵậŧ của cô quá nhạy cảm, và có phản ứng rõ ràng với sự kí©h thí©ɧ từ bên ngoài.” Anh nói: “Biện pháp đơn giản nhất chính là thường xuyên kí©h thí©ɧ dươиɠ ѵậŧ để giảm độ mẫn cảm.”

Nói cách khác, Thịnh Cảnh cần phải quay tay thật nhiều, để con ciu mới mọc của cô quen với sự kí©h thí©ɧ.

“Bản thân cô biết mình là nữ, nhưng cơ thể lại đang ở trong trạng thái mâu thuẫn, cho nên dễ xuất hiện vấn đề khó xuất tinh.” Tạ Dư Minh phân tích tình hình cho cô, anh đưa cô các loại phim có phong cách trưởng thành với nhiều xu hướng tính dục khác nhau: “Cô thử xem mình thích cái nào, điều này có thể giúp cô xuất tinh nhanh.”

Giao lưu nhiều hơn, Thịnh Cảnh có thể thản nhiên tiếp nhận cách diễn đạt thẳng thắng của Tạ Dư Minh.

Cô có cảm giác mình có chuyên gia tâm lý riêng, cái gì cũng có thể nói mà không có gánh nặng nào.

Những bộ phim Tạ Dư Minh gửi tới, cô đều xem kỹ, sau đó nói cảm nghĩ của bản thân cho anh.

Dươиɠ ѵậŧ của nam diễn viên trong phim thể loại AV một là rất xấu, hai là rất dễ mềm, hành động cũng không đẹp. Rất khó nắm bắt tiêu chuẩn giữa mạnh mẽ và thô bạo, xem rất khó chịu.

Về thể loại LES, hình ảnh đẹp đẽ hơn rất nhiều, nhưng vẫn thiếu thứ gì đó như cũ.

Về thể loại GV... Cô rất khó tiếp thu, không thích.

Hơn nữa cho dù ở loại phim đen nào cũng có cảnh khẩu giao, là vì cách chơi này được mọi người yêu thích sao?

...

Thịnh Cảnh liên tục gửi rất nhiều tin nhắn.

Tạ Dư Minh căn cứ theo những phản hồi này ghi vài từ lên bệnh án.

“Cực kỳ thích nam nữ làʍ t̠ìиɦ”, “Có hứng thú với cơ thể phái nữ”, “Thích hành vi tìиɧ ɖu͙© kịch liệt”.

Anh dừng một chút rồi tiếp tục viết.

“Cảm thấy hiếu kỳ với khẩu giao, muốn thử.”

Anh đưa bút tới từ “Khẩu giao” rồi khoanh tròn nó.

Rất khó để anh không nghĩ đến cuộc gọi video đầu tiên của bọn họ.

Khi đó, Thịnh Cảnh tự an ủi với ống kính nói “Muốn bắn lên mặt anh”.

Cô đang nhìn anh.

Nhìn anh xuyên qua hình ảnh.

Được đôi mắt chứa sương mù dịu dàng quan sát, trong chớp mắt gương mặt cô hiện lên tính xâm lược của con thú non.

Bác sĩ Tạ, há miệng ra.

“...”

Cảm giác rất kỳ diệu.

Thân là nam giới, dường như anh bị đặt ở vị trí nữ giới. Mà trong suy nghĩ của anh đã sớm biết biết quái vật nhỏ luôn nhận mình là nữ kia, bất tri bất giác đã lộ ra răng nanh rồi.

Tạ Dư Minh ném bút, đưa tay xoa ấn đường, anh chợt bật cười.

Đúng là rất thú vị.