Thời Nhiễm vòng tay qua cổ anh, cô ở trong lòng anh ngẩn đầu lên nhìn gương mặt góc cạnh đẹp trai đến mức khiến người khác cũng phải ngoái đầu lại, thậm chí là biết bao nhiêu người mong muốn.
Gương mặt của anh lạnh như băng, không hiểu sao trong lòng có chút tức giận, bước chân anh cũng nhanh hơn đi đến thang máy để ấn đi lên tầng của bọn họ, vì là người quen cho nên tầng phòng của anh ở vị trí vip cũng là vị trí cao nhất.
Cố Viễn Thần im lặng không nói một lời nào, chỉ bế cô trên tay rồi sải bước chân thon dài của mình đi đến phòng được Bạc Tử Lan chuẩn bị sẵn.
Thật may vì phòng anh và phòng của cô lại cùng một tầng với nhau, nhưng anh lại trực tiếp bước ngang phòng cô mà không hề có ý định buông cô xuống để cô thay quần áo.
“ Viễn Thần anh đi qua phòng em rồi ”
Cô thắc mắc lên tiếng hỏi anh.
“ Đến phòng tôi ”
Lời nói của anh lạnh nhạt, mở cửa phòng của anh, bước chân của anh chậm rãi đi đến giường ngủ, đặt cô ngồi lên giường, không biểu lộ chút cảm xúc nào mà chỉ xoay người đi đến chỗ tủ đồ.
Cô đưa mắt nhìn theo bóng lưng của anh, nhìn thấy anh cầm đến một cái áo sơ mi trắng của chính mình còn cầm theo hộp cứu thương của khách sạn chuẩn bị cho mỗi phòng một hộp.
Anh cầm đi đến chỗ cô, cô vẫn ngồi im ngây ngốc nhìn anh không chút nhúc nhích, cho đến khi anh quỵ một chân xuống, nâng chân cô lên tháo bỏ đôi giày cao gót khiến cô khó chịu.
Nhìn thấy chân cô bị đỏ lên hết vì mang giày cao gót khiến anh không khỏi tức giận mà nhìn chăm chăm, vừa lấy oxy già và bông gòn lẫn thuốc giúp cô thoa vào chỗ bị đỏ.
“ Lần sau không mang được cao gót thì đừng mang, áo sơ mi của tôi em thay đi, dù sao cũng sẽ thoải mái hơn là đồ của em ”
Giúp cô băng lại chỗ bị đỏ rồi mới nhìn cô, đôi mắt hiện lên vài tơ đỏ hình như có chút tức giận, cô cũng nhìn anh rồi cầm lấy áo sơ mi mà anh đưa.
“ Sao anh lại đá hôn thê của mình như vậy? không sợ báo chí đưa tin sao? ”
Thời Nhiễm có chút thắc mắc, vì đây là lần đâu cô nhìn thấy một người được báo chí đưa tin là hôn phu, mà lại đá vị hôn thê của mình lọt xuống hồ bơi trước mặt bao nhiêu khách đến dự tiệc như vậy thì có chút không phải.
Anh nghe cô nói liền chống hai tay xuống đệm, nheo mắt nhìn cô, Thời Nhiễm theo phản xạ mà ngã người ra phía sau ngửa đầu nhìn người ở trước mặt.
“ Vậy em nói xem? tôi đứng nhìn cô ta đẩy em xuống hồ?.... Còn không xem bản thân em cao bao nhiêu ”
“ Nhưng hôn thê của anh cũng không cao bằng em ” Với chiều cao của Hạ Thư thì không thể so với cô nhưng nếu nói như anh chẳng phải cô ta rớt xuống hồ thì nguy hiểm hơn sao?
Anh nhướng mày khom người đến áp sát mặt mình với mặt cô
“ Luôn miệng bảo người khác là hôn thê tôi? em không khó chịu à? hay vốn dĩ lòng dạ chó tha cho nên không cảm thấy gì? ”
Lời nói của anh có chút khó nghe, nhưng ngữ khí lại vô cùng bình thường tựa như đang muốn trêu chọc cô một chút, anh dứt lời còn áp sát khiến cô ngã người nằm xuống đệm.
Chân của anh gác lên đệm giữa hai chân của cô, lần này cô cảm thấy anh không có ý định buông tha cho cô, anh chống tay nhìn cô ở dưới thân mình.
Thời Nhiễm tuy có chút hốt hoảng nhưng lại không thể đẩy anh ra, cô mấp mấy môi “ Rõ ràng là báo chí đã đưa tin như vậy mà? ”
“ Là báo chí đưa tin không phải tôi tự mình thừa nhận ”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm, ẩn sâu bên trong chính là du͙© vọиɠ của mình, nụ cười của anh cũng trở nên quỷ dị, nhìn con thỏ nhỏ ở trước mắt muốn chạy nhưng lại không thể chạy được.
“ Anh giải thích với em làm gì, anh cũng đâu có thích em nữa ”
Cô lúc này không biết mọi lời nói của cô đều là khıêυ khí©h anh, trong người anh cho dù không nhiều nhưng cũng đã có một chút cồn, hành vi tuy vẫn bình thường với người khác, nhưng người con gái dưới thân anh thì không.
“ Được vậy không giải thích, tôi trực tiếp cho em lần đầu của tôi ”
Cố Viễn Thần cúi đầu xuống hôn lấy môi cô, anh cắи ʍút̼ môi cô một cách nhẹ nhàng, vô cùng tình, sự nhẹ nhàng của anh làm cho cô cũng cảm thấy có chút thích thú mà vòng tay qua cổ anh đáp lại nụ hôn.
Là do bị anh cưỡng hôn riết rồi thành quen, nụ hôn bây giờ của cô còn vụng về nhưng không giống như lần đầu nữa. Lưỡi của anh quấn lấy đầu lưỡi của cô, như kẻ khát nước đang tìm nguồn suối cho riêng mình.
Dùng lưỡi của mình càng quét bên trong khoang miệng của cô, tay anh bắt đầu không yên phận mà kéo dây váy của cô đến vai, nụ hôn của anh từ môi di chuyển đến hõm cổ sau đó là xuống xương vai xanh của cô.
Dấu hôn cũ còn chưa hết thì dấu hôn mới lại hiện lên, cánh tay còn lại anh đan vào năm ngón tay của cô, môi của anh di chuyển trên da thịt của cô khiến cơ thể cô theo phản ứng mà nóng lên.
Hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.
Bàn tay còn lại của cô không biết từ khi nào đã luồng vào bên trong mái tóc của anh, Cố Viễn Thần kéo váy cô xuống ngang hông sau đó cúi đầu ngậm lấy đôi gò bông trắng noãn của thiếu nữ nhà anh.
“ Ưmm~~ ”
Bị anh động chạm đến nơi nhạy cảm cô không khỏi bật ra tiếng rên khẽ, lọt vào tai anh lại như một khúc ngân nga, khiến anh kí©h thí©ɧ chậm rãi di chuyển tay của mình đến nơi tư mật của cô.
“ Viễn Thần, em không muốn ”
Thời Nhiễm đến giây phút này cô liền cảm thấy sợ, cô không muốn đâu, anh và cô còn chưa quay lại sao có thể chứ.
Vậy mà Cố Viễn Thần giả ngơ như không nghe thấy, anh dùng một ngón tay đi vào nơi tư mật của cô chậm rãi mà ra vào một cách nhẹ nhàng, môi anh vẫn ngậm lấy một bên gò bông của cô.
Thời Nhiễm lấy tay khỏi tóc anh, để lên miệng mà che lại, sợ bản thân lại bật ra tiếng rêи ɾỉ, hai má của cô ửng đỏ, đôi mắt cũng phủ một lớp sương mờ gợϊ ȶìиᏂ khiến Cố Viễn Thần vừa thấy đã không nhịn được.
Anh rời khỏi đôi gò bông mấp mấy môi lên tiếng “ Ngoan! Tôi nhịn không được nữa, chỉ một lần thôi...”
Cô nhìn anh có chút đáng thương, nhưng cô càng bày ra vẻ đáng thương anh lại càng cảm thấy thích mà áp môi mình lên môi cô tiếp tục cắи ʍút̼ không thôi, cắn đến mức môi cô trở nên đỏ vì xưng tấy.
Anh lại cho thêm một ngón tay vào bên trong nơi tư mật của cô, chậm rãi ra vào để giúp cô nới lỏng.
Bị anh kí©h thí©ɧ cô không nhịn được mà bật ra tiếng cho dù đã bị anh dùng môi của mình chặn lại.
“ ưm~~ ”
Tay của anh trêu đùa cô được một lúc liền lấy khỏi nơi tư mật mà thoát y cho chính mình, Cố Viễn Thần cởi bỏ thắt lưng của mình, nơi đó của anh đã nhịn không được, anh nâng hai chân cô lên.
“ Bé ngoan, em chịu một chút sẽ không đau ”
Anh chậm rãi tiếp cận nơi tư mật của cô, sau đó di chuyển vào bên trong người cô, sắc mặt của anh liền thay đổi trở nên khó coi vì là lần đầu cho nên bên trong cô chặt đến mức sắp bức anh đến chết rồi.
Sợ là còn chưa kịp di chuyển anh đã phóng thích vào bên trong người con gái có thể gϊếŧ người bằng cách này đấy.
Thời Nhiễm vì là lần đầu, bị anh đâm vào như vậy cô cảm thấy như nửa thân dưới bị rách toạc ra vô cùng đau, hàng chân mài của cô nhíu lại, nước mắt lưng tròng cũng bắt đầu rơi ra khỏi khoé mắt.
“ Hức....đau quá...Viễn Thần em đau ”
Cố Viễn Thần nhìn thấy cô khóc, anh cũng sắp khóc đến nơi vì bị cô bức sắp đứt cả cậu nhóc nhà anh ra rồi, anh vuốt lấy gương mặt non nớt của cô ở dưới thân mình.
“ Bé ngoan... em thả lỏng một chút sẽ không đau ”
Anh cố gắng di chuyển sự chú ý của cô lên mình, đợi đến khi bên dưới cô thả lỏng thì anh mới chậm rãi thúc vào bên trong cô từng cái một cách nhịp nhàng.
Thời Nhiễm vòng tay qua ôm lấy vai anh, anh áp môi mình xuống đôi gò bông đang bị sự di chuyển của anh làm cho lắc lư, bàn tay nóng hổi của anh di chuyển đến đâu cơ thể cô liền trở nên nóng rực ở đó.
Ngón tay anh khẽ chạm dưới bụng của cô khiến cô muốn khóc không thành tiếng, bên dưới vẫn bị anh ra vào không thôi.
“ Hức...Viễn Thần ”
“ Ngoan một chút sẽ không đau mà ”
Anh vừa lên tiếng vừa dụ dỗ bên dưới cũng bắt đầu tăng tốc mà di chuyển mạnh hơn, hai cơ thể động chạm da thịt vang cả tiếng ở trong phòng, Cố Viễn Thần để lại dấu hôn trên khắp cơ thể cô không bỏ sót nơi nào.
Cô bị anh dụ dỗ đến mức bắt đầu tiếp nhận sự thô bạo của anh, bên dưới không ngừng ra vào, ở bên còn bị anh cắи ʍút̼ môi đến mức đỏ còn hơn cả đánh son.
Cố Viễn Thần buông cánh tay còn lại của cô ra, anh đưa ngón tay thon dài của mình vào trong khoang miệng của cô, Thời Nhiễm không thể phản kháng chỉ có thể bật ra tiếng ngân nga ở dưới thân người đàn ông này.
“ Chậm lại....đau quá tên cầm thú nhà anh mau chậm lại ”
Cô càng lên tiếng bên dưới của anh càng di chuyển nhanh hơn, khiến cô bật khóc ngay dưới thân anh.
“ Gọi tôi là cầm thú còn muốn tôi làm chậm cho em?? ”
“ Hức...hức... Anh là tên súc sinh, không phải nói chỉ một lần sao...?... hức...”
Thời Nhiễm bị anh ra vào, đổi hết tư thế này sang tư thế khác, hai tay anh nâng chân cô để lên hong mình, còn mình thì quỳ lên đệm liên tục ra vào không ngừng nghĩ.
Cố Viễn Thần như con sói đói muốn ăn sạch cô, anh chậm rãi ghé vào tai cô thỏ thẻ.
“ Cái đó là Cố Viễn Thần nói, tên súc sinh như tôi không có nói ”
Thời Nhiễm bị anh trêu chọc không thể nhịn được chỉ có thể cắn môi mình đến mức bật máu.
“ Bé ngoan xoay người lại ”
Anh vung tay vỗ vào mông cô một cái, lật người cô nằm sấp xuống, vẫn không hề có ý định buông tha cho ngươi con gái này.
Cô chỉ có thể nghe theo anh, vì cơ thể cô hiện tại còn không chiều theo ý của cô mà bị anh điều khiển, khi nãy anh còn nói làm một lần bây giờ đã là lần thứ mấy rồi.
Cũng không hề có dấu hiệu dừng lại, ngón tay của anh di chuyển trên lưng của cô, sau lại di chuyển ra phía trước mà bao trọn đôi gò bông của cô.
“ Ngoan, Tiểu Thời Nhiễm đúng là rất ngoan....”
“ Súc sinh nhà anh, là anh lừa em....hức hức...”
Anh cũng không thèm chối bỏ tự giác nhận mình là súc sinh, mà không hề ngại ngùng hay mất mặt, có thể mặt anh cũng sắp dày bằng mặt đường quốc lộ Hồ Thanh rồi.
Vành tai của Thời Nhiễm cũng đỏ hết lên vì gợϊ ȶìиᏂ, anh cúi người về phía trước ghé vào tai cô “ Bởi vì tôi là súc sinh cho nên mới lừa em ” dứt câu anh còn khẽ liếʍ vành tai của cô một cái.
Cô bật khóc nức nở ở dưới thân anh, tay cũng bấu chặt vào ga giường.
“ em chị....không nổi nữa... Súc sinh cái tên súc sinh nhà anh....hức hức....”
Lời nói của cô như nước đỗ lá môn, bao nhiêu cũng không thấm. Cố Viễn Thần nghe từ tai bên này mấy giây sau đã lọt khỏi tai bên kia rồi....