Chương 53

Trần An Nhiên biết cô đang nói đùa, nhưng vẫn giả vờ sợ hãi đưa tay xin lỗi: “Mình sai rồi, mình sẽ không nói nữa.”

“Hừm hừm, cậu biết thế là tốt.”

Một lúc sau Trần An Nhiên mới hỏi: “Người tình đó của cậu có đẹp trai hay không? Anh ta có cơ bụng tám múi không? Có như động cơ điện một đêm bảy lần mà không cần thuốc trợ giúp không? Các cậu đã mở khóa bao nhiêu tư thế rồi?”

“Cậu hỏi chi tiết như vậy, có muốn làm một đêm không hả?” Khuôn mặt Hạ Chi Mạt đen sì.

Trần An Nhiên vội lắc đầu: “Đừng, mình có chứng bệnh nghiện sạch sẽ, không thu mua phế thải dùng rồi đâu.”

“Vậy cậu còn hỏi.”

Sau khi im lặng chưa đầy hai giây, cô ấy lại hỏi: “Anh ta đẹp trai hơn hay Hàn Dũ đẹp trai hơn?”

“An Nhiên, mình nghĩ cậu không nên đi làm ở Cảnh Thái đâu, nơi đó sẽ chôn vùi tài năng của cậu.” Hạ Chi Mạt lạnh lùng nói.

Trần An Nhiên hỏi như một đứa trẻ tò mò: “Vậy cậu nghĩ mình nên đi đâu?”

“Cậu nên làm tay săn tin thì hơn!” Lắm chuyện như vậy nếu không làm tay săn tin thì thật đáng tiếc.

“Mình cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng mà mình không có cái số đó.” Trần An Nhiên nói với vẻ tiếc nuối.

Không hổ là người bạn tốt nhất, nói lời nào cũng đâm sâu vào lòng cô.

“Đến giờ rồi, mình đi trước đây, có thời gian thì cùng ra ngoài chơi nhé!” Hạ Chi Mạt sợ Mạc Nam Trần đợi lâu nên định rời đi.

Trên ghế salon, Trần An Nhiên bật người đứng dậy, ân cần nói: “Đi, mình tiễn cậu xuống lầu.”

“Thôi đừng có giả vờ…” Tất cả biểu cảm trên gương mặt cậu đều trưng ra hết rồi kìa.

“Khụ khụ, mình sợ cậu lạc đường thôi mà.”

Hạ Chi Mạt nhếch miệng: “Thang máy dẫn xuống lầu một, đi ra ngoài chính là cổng chính, làm sao mình có thể lạc được?”

“Mình chỉ lo lắng thôi mà!”

Không thể từ chối người bám dai như đỉa này, cô cứ mặc kệ để Trần An Nhiên đi theo mình xuống lầu.

Mạc Nam Trần khiêm tốn đứng ở trước cổng.

Dáng người anh cao lớn đứng dựa vào cửa xe, trong tay cầm một điếu thuốc, làn khói nhàn nhạt bay quanh anh.

Dưới ánh đèn màu vàng, người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú như ẩn như hiện trong làn khói mờ, nhìn từ xa đẹp đẽ vô cùng.

Sự cám dỗ chết người từng bước dẫn người ta đến vực thẳm của địa ngục.

“Mẹ kiếp, sao lại đẹp trai như vậy, mình cũng muốn có một người bạn giường nóng bỏng như vậy.” Trần An Nhiên kích động không thở nổi, cầm chặt tay cô, giống như fan gặp thần tượng mà không thể nào kiềm chế được.

Tuy không muốn thừa nhận là Hạ Chi Mạt cũng bị Mạc Nam Trần làm cho rung động, nhưng do cô thường xuyên nhìn thấy anh nên đã có miễn dịch, bình tĩnh nói: “Chậc, xem chút tiền đồ của cậu kìa.”

Trong lòng cô thầm mắng anh một câu, lẳиɠ ɭơ!

“Đúng là cực phẩm, bụng tám múi, cao một mét chín, chân dài, eo thon, vừa nhìn đã thấy thích.” Nếu không phải đây là chồng của bạn, cô ấy đã nhào tới rồi.

Hạ Chi Mạt nghi ngờ không biết có phải mắt bạn mình là tia X hay không, đến múi bụng cũng nhìn thấy được.

“Lên xe đi!” Dường như Mạc Nam Trần cũng nhìn thấy hai người họ, anh vứt điếu thuốc xuống đất, đưa tay ra mở cửa ghế phụ.

“Galang, đẹp trai, giàu có, Tiểu Mạt, cậu hỏi xem anh ấy có anh em gì không giới thiệu với mình đi.” Cô ấy muốn cưới trai đẹp.

Hạ Chi Mạt tức giận nói: “Sự rụt rè của cậu đâu mất rồi hả?”

“Hì hì, một người đẹp trai như vậy đứng trước mặt, rụt rè làm cái gì?” Tuy Trần An Nhiên nói như vậy, nhưng vẫn rất nghiêm túc lên tiếng chào hỏi: “Chào anh đẹp trai, tôi là bạn tốt của cô ấy, cứ gọi tôi là An Nhiên là được.”

Đúng là không có một chút ngại ngùng nào.

Ánh mắt Mạc Nam Trần dừng lại một chút, khóe miệng cong lên nở một nụ cười làm điên đảo lòng người: “Xin chào!”

Đẹp trai bùng nổ, Trần An Nhiên bị nụ cười của Mạc Nam Trần cướp mất trái tim rồi, nhưng đương nhiên là cô ấy chỉ thích một cách đơn thuần thôi, chứ không có ý đồ gì khác.

Mi mắt Hạ Chi Mạt giật giật, người đàn ông xấu xa này dám dùng mỹ nam kế với bạn cô: “An Nhiên, mình đi trước, có thời gian chúng ta lại trò chuyện.” Nói xong cô khom người ngồi lên xe.

“Tôi đi trước nhé!” Mạc Nam Trần bất đắc dĩ nói.

Trần An Nhiên vội vã vẫy tay chào: “Không sao, không sao, hai người mau đi đi.”

Ngồi trên xe, Mạc Nam Trần lấy lại vẻ mặt bình thản, chậm rãi khởi động xe.

“Đạo đức giả! Dối trá!” Cuối cùng Hạ Chi Mạt cũng không nhịn được châm biếm

một câu: “Trước mặt người khác là một bộ mặt, sau lưng lại là một bộ mặt khác.”

“Chưa náo đủ sao?” Mạc Nam Trần chăm chú nhìn đường, không rảnh để nhìn vào mắt cô.

Hạ Chi Mạt miễn cưỡng quay đầu lại, buồn bực nói: “Chưa.”

“Nghĩ thông là tốt rồi.” Nói xong, Mạc Nam Trần không nói gì thêm nữa.

Bên trong chiếc xe được lấp đầy bằng sự yên tĩnh đến nghẹt thở.

Hạ Chi Mạt ngồi suy nghĩ đến cả người bức bối, nhưng lại không muốn mở miệng tỏ ra yếu đuối, cô đưa tay kéo cửa kính xuống, gió vi vu thổi giúp cô cảm thấy bớt phiền não phần nào.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

Cô cầm điện thoại lên nhìn một cái, vốn định tắt máy, nhưng không biết vì sao lại bấm nghe.

“Hàn Dũ, trễ như vậy rồi còn gọi cho tôi làm gì?”

Đầu dây bên kia, Hàn Dũ không ngờ là cô sẽ nghe điện thoại dễ dàng như vậy, anh ta sửng sốt một giây, sau đó mở miệng nói: “Tiểu Mạt, anh rất nhớ em.”