Chương 45

“Không có, mình cảm thấy cậu nói rất đúng, là mình có chút kích động, không nên chia tay với anh ta một cách đột ngột như vậy.” Hạ Chi Mạt dường như không hề phát hiện ra nỗi lo sợ của cô ta, giống như thật sự bắt đầu suy nghĩ đến việc quay lại với Hàn Dũ vậy.

Hạ Chi Mạt không nên phản ứng như vậy mới đúng, tại sao, tại sao lại đột nhiên muốn quay lại với Hàn Dũ, không, tuyệt đối không được, cô ta không dễ dàng gì mới đợi được ngày này, tuyệt đối không thể để bọn họ quay lại được.

Ngón tay thon dài của Thư Lâm Lâm không ý thức được mà bấm vào lòng bàn tay, đau mà không cảm thấy, nụ cười trên mặt muốn bao nhiêu gượng gạo thì có bấy nhiêu.

“Đúng đó Tiểu Mạt, cậu nên suy nghĩ kĩ vào, hôm đó cậu đi rồi, Hàn Dũ còn…” Cô ta nói rồi đột nhiên phát hiện ra dường như mình đang nói những lời không nên nói, che miệng lại, lắc đầu: “Không có gì đâu, Tiểu Mạt, cậu đừng nghĩ nhiều.”

“Lâm Lâm à, cậu là người bạn thân nhất của mình, sao mình có thể nghĩ nhiều được chứ, không sao đâu.” Hạ Chi Mạt nhìn cô ta bằng ánh mắt vô cùng tin tưởng.

Trong lòng Thư Lâm Lâm giống như có một hòn đá đè nặng, luôn cảm thấy khó chịu không thoải mái, cô ta vẫn phải cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.”

“Cũng không còn sớm nữa, nếu như không còn việc gì khác thì mình về trước đây.” Hạ Chi Mạt liếc nhìn điện thoại rồi nói.

“Ừ, tới lúc đó mình sẽ thông báo địa điểm buổi tiệc cho cậu.”

“Được.”

Hai người tạm biệt nhau ở trước cửa, sau đó mỗi người rẽ đi một hướng riêng.

Thư Lâm Lâm nhìn bóng lưng Hạ Chi Mạt, sắc mặt càng ngày càng trở nên u ám. Hạ Chi Mạt dường như cảm nhận được ánh mắt đó, cô đột nhiên quay đầu, dọa Thư Lâm Lâm sợ hết hồn, nói năng cũng trở nên lắp bắp: “Tiểu Mạt?”

“Lâm Lâm, mình quên không nói với cậu, dây áo của cậu hình như bị tuột rồi.” Hạ Chi Mạt nói xong bèn xoay người rời đi, tỏ ra như không có chuyện gì.

Để lại Thư Lâm Lâm đứng một mình trong gió, cơ thể như hóa đá. Nếu như lại có một trận gió thổi đến, tưởng chừng như có thể thổi bay cô ta ngay lập tức. Thư Lâm Lâm cứng nhắc cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy một bên dây áo không biết đã bị tuột tự bao giờ, lộ ra cả mảng da thịt trắng nõn nà.

Nghĩ đến việc đã bị không biết bao nhiêu người nhìn thấy, mặt cô ta đỏ bừng rồi lại chuyển sang trắng bệch, cuối cùng trở thành màu đen u ám, hai hàm răng nghiến lại, hai tay nắm chặt, dường như đang cố kiềm nén một cảm xúc nào đó. Cuối cùng, cô ta cũng không làm gì khác, bắt một chiếc taxi rồi rời đi.

Cô ta che đậy cẩn thận như thế, chắc là Hạ Chi Mạt không phát hiện ra đây, đây có thể chỉ là trùng hợp mà thôi.

Hạ Chi Mạt dường như đã biết được tâm tư của Thư Lâm Lâm, chỉ là niệm tình bạn bè bao nhiêu năm nay, cô cũng không có ý định vạch trần. Hơn nữa, cô và Hàn Dũ đã chia tay, cũng không có lý do gì ngăn cấm Thư Lâm Lâm thích anh ta.

Mặc dù sự thật là như vậy, nhưng đến khi xác nhận chắc chắn, trong lòng cô vẫn thấy hơi khó chịu.

Có lẽ Thư Lâm Lâm đã thích Hàn Dũ từ rất lâu rồi, chỉ là cô không nhận ra mà thôi. Sau khi chia tay anh ta, ngược lại mọi suy nghĩ của cô trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, rất nhiều chuyện vừa nhìn đã nhìn thấu.

Ngoại trừ Mạc Nam Trần! Đến tận bây giờ cô vẫn không biết mục đích của anh là gì.

Cô lấy điện thoại ra, gọi một cuộc về nhà: “Mẹ, tối nay con về nhà ăn cơm nhé!”

“Vâng, một mình con thôi ạ. Hàn Dũ sao? À, anh ấy bận đi làm nên không có thời gian. Con muốn ăn thịt kho tàu. Vâng, cứ vậy nhé, con cúp máy đây.”

Hạ Chi Mạt thấy vẫn còn sớm, cô vẫy tay bắt một chiếc taxi, nói địa điểm muốn đến, chiếc xe ngay lập tức phóng thẳng đi.

Khó lắm mới được nghỉ ngơi thư giãn, đương nhiên là phải đi mua sắm rồi!

Tại trung tâm thành phố, trung tâm thương mại xa hoa.

Trên tay Hạ Chi Mạt đang xách biết bao nhiêu là túi xách to nhỏ, giá mỗi chiếc đều không hề rẻ. Nếu như là trước đây, có lẽ cô phải xót xa đau lòng lâu lắm mới dám mua một chiếc.

Tiêu tiền của người khác đúng là sướиɠ thật, không thấy xót tiền chút nào. Chỉ một chữ thôi “sướиɠ”, nếu như phải dùng hai chữ thì chắc chắn sẽ là “siêu sướиɠ”!

Trong bệnh viện, một bác sĩ phụ khoa nào đó đang nghỉ ngơi, liên tiếp nhận được mấy tin nhắn thông báo liền.

“Nam Trần, ai mà lại gửi liên tục cho cậu nhiều tin nhắn thế?” Kiều Tử Cận thính giác nhạy bén, lập tức vươn đầu qua.

Mạc Nam Trần mở điện thoại, liếc nhìn số tiền lớn đã bị tiêu mất, anh lạnh nhạt cất điện thoại, bình tĩnh nói: “Vợ tôi nhắn tin quan tâm hỏi han, cậu có ý kiến à?”

Bỗng dưng lại bị cho ăn cơm chó, Kiều Tử Cận không nhịn nổi mà cất giọng mỉa mai: “Xí, còn lâu tôi mới tin, tôi nghe nói cả rồi, cậu không phải diễn nữa.”