Sau một tiếng đồng hồ thì Thư Lâm Lâm mới gấp gáp đi đến, vẻ mặt áy náy nói: “Tiểu Mạt, xin lỗi, mình có chút việc nên đến muộn, cậu đợi lâu rồi đúng không.”
“Cũng không phải, chỉ là mình đến sớm một tiếng.” Hạ Chi Mạt cười tủm tỉm nhìn cô ta rồi nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt của Thư Lâm Lâm hiện lên một chút mất tự nhiên, không dám nhìn thẳng cô, cứ cảm thấy lời nói của Chi Mạt có ý nghĩa khác.
Đúng lúc nhân viên phục vụ đến, cũng coi như là giải vây cho cô ta.
“Thưa cô, xin hỏi cô muốn uống gì ạ?”
“Một cốc Mocha, cảm ơn.” Thư Lâm Lâm kéo ghế ra ngồi đối diện với cô.
Nhân viên phục vụ gật đầu rời đi: “Được.”
Thư Lâm Lâm tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của cô, cẩn thận hỏi: “Tiểu Mạt, cậu vẫn đang giận sao?”
“Cậu đang nói về chuyện nào?”
Hạ Chi Mạt không nhìn cô ta mà nhìn ra cửa sổ, cầm lấy chiếc thìa ở trong tay rồi khuấy nhẹ cốc cà phê trước mặt: “Là cậu nhắn tin bảo mình đi quán bar hay là hôm đến quán karaoke giải vây cho cậu?”
“Tiểu Mạt, mình không nghĩ rằng là cậu sẽ gặp phải Hàn Dũ, hôm đó mình thật sự gặp chuyện ở Kim Đồng Ngọc Nữ, cũng may là người khác cứu mình.”
Thư Lâm Lâm do dự nói: “Chuyện ở quán karaoke là do mình không lo nghĩ chu đáo, mình không biết các cậu đã chia tay rồi, chỉ nghĩ rằng các cậu chỉ đơn giản là cãi nhau thôi.”
“Vậy thì là mình trách nhầm cậu rồi.”
Động tác tay của Hạ Chi Mạt dừng lại, đôi mắt trong trẻo di chuyển sang người của cô ta, tuy rằng trong lòng cô cũng có nghi ngờ nhưng bạn bè nhiều năm như thế, cô vẫn không muốn ra quyết định một cách dễ dàng như vậy.
Hy vọng là không giống với suy nghĩ trong lòng của cô.
Hình như là bạn tốt nhất của cô thích bạn trai cũ của cô, nếu mà là thật thì đúng là hài hước.
“Tiểu Mạt, cậu đừng có như vậy, cậu cứ như vậy làm lòng mình rất khó chịu.” Giọng nói của Thư Lâm Lâm mang một chút căng thẳng khó có thể phát hiện ra.
Hạ Chi Mạt nhìn cô ta cười cười, không tiếp tục chủ đề này nữa mà lại hỏi ngược lại: “Lâm Lâm, hôm nay cậu hẹn mình ra ngoài là có chuyện gì muốn nói sao?”
“Cuộc họp lớp năm nay cậu vẫn sẽ đi chứ?” Dường như là Thư Lâm Lâm sợ cô hiểu nhầm nên lập tức giải thích: “Bởi vì năm nay mọi người đều đến nên chúng mình cũng không muốn cậu vắng mặt, khó lắm mới gặp được một lần, còn chưa biết là sẽ có bao nhiêu người đến cuộc họp.”
Hạ Chi Mạt chống cằm, nghĩ một lúc rồi trả lời: “Được thôi, lúc nào, ở chỗ nào vậy?”
“Tiểu Mạt, cậu thật sự đồng ý đi à?” Thư Lâm Lâm vẫn có chút không tin được.
Hạ Chi Mạt cười như không cười mà nhìn cô ta nói: “Lâm Lâm, hình như cậu không ngờ được là mình sẽ đồng ý hả?”
“Sao thế được, mình đương nhiên cũng hy vọng cậu đi rồi, nếu không thì mình cũng sẽ không đặc biệt hẹn cậu ra, chỉ là mình sợ cậu không thoải mái, năm nay Hàn Dũ cũng đi…”
Năm vừa rồi hai người bọn họ đều có cặp có đôi mà đi cùng nhau, cũng là đôi trai tài gái sắc được công nhận trong mắt của mọi người, nhưng mà bây giờ lại chia tay rồi.
Cô không quan tâm mà dựa vào ghế: “Bạn học mà, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, chia tay rồi cũng không phải là cả đời không qua lại với nhau, sau đâu chứ.”
“Nói cũng đúng.” Thư Lâm Lâm có chút lúng túng mà bưng cốc cà phê trước mặt lên uống một ngụm.
Dừng một lúc rồi giống như là không chú ý đến mà hỏi: “Tiểu Mạt, cậu với Hàn Dũ thật sự không thể quay lại nữa sao, dù sao thì từ đại học các cậu đã ở bên nhau rồi, không dễ gì Hàn Dũ mới du học về nước lại đột nhiên chia tay.”
“Đúng đó, đúng thật là không dễ gì.” Hạ Chi Mạt bất ngờ thay đổi, kiên định mà cảm thán.
Thư Lâm Lâm xiết chặt lòng bàn tay theo bản năng, hình như là phát hiện ra là không hợp lý nên lại nhẹ nhàng buông ra, trong lòng rõ ràng là ghen tị muốn chết nhưng vấn phải dối lòng mà an ủi: “Đúng rồi Tiểu Mạt, cậu suy nghĩ lại một chút đi, Hàn Dũ thật sự khá tốt mà.”
“Mình bây giờ cũng đang rất do dự, không biết là rốt cuộc anh ta tốt ở chỗ nào.”
Vẻ mặt của cô khó xử nói.
Nói đến ưu điểm của Hàn Dũ, Thư Lâm Lâm lập tức nói không ngừng: “Hàn Dũ được trường của chúng ta công nhận là học sinh giỏi kiêm hotboy, đa số mọi người tốt nghiệp xong sẽ đi làm, chỉ có anh ấy không chỉ lấy được học bổng mà còn là du học sinh duy nhất được trường cử đi nước ngoài.
Thầy cô giáo, các bạn học đều rất xem trọng anh ấy, hơn nữa còn đối xử rất tốt với người khác, chói mắt giống như là ánh nắng trên trời vậy.”
Lâm Lâm phát hiện ra mình nói nhiều như thế mà người ở đối diện lại chẳng có phản ứng gì, ngước mắt lên nhìn vào ánh mắt đang suy nghĩ của Hạ Chi Mạt.
Trong lòng không khỏi cảm thấy chột dạ, vì để che giấu bí mật ở sâu trong lòng mà cười gượng một tiếng, có chút ngại ngùng nói: “Tiểu Mạt, có phải là mình nói nhiều quá không? Những cái này mình cũng là nghe từ các bạn học khác nói.”