Buổi tối khi đi ngủ, Mạc Nam Trần vừa đặt lưng xuống giường, Hạ Chi Mạt lập tức tránh né như thể anh là một loại virus không bằng, cô khẽ nép mình sang một góc thật xa, quay lưng về phía anh, cũng không quên làm thêm một vạch ngăn cách ở giữa giường.
Anh cũng không quan tâm, chỉ coi như con nít giận dỗi, qua một lúc thì sẽ không sao nữa.
Đợi đến ngày hôm sau, anh đã hiểu ra, người phụ nữ này đúng là không phải dạng vừa, từ đầu đến cuối chẳng thèm mở miệng nói với anh câu nào.
Từ bên ngoài trở về nhà vẫn giữ một gương mặt âm u, khi hỏi đến thì không nói không rằng.
Giận dỗi liên tục suốt mấy ngày liền, Mạc Nam Trần dần dần mất kiên nhẫn, cũng bắt đầu trở nên lạnh lùng với cô.
Cứ như hai người xa lạ ở cùng một mái nhà, không ai để ý đến ai.
Không khí căng thẳng tột cùng bao trùm lên ngôi biệt thự xa hoa, đến nỗi thím Lý là người giúp việc mới được thuê về còn cảm thấy được, chỉ biết cố gắng im lặng làm tốt việc của mình.
Đến bữa cơm tối, không khí trên bàn ăn im ắng, lạnh lẽo như thể đưa tang.
Hạ Chi Mạt đột nhiên lên tiếng: “Thím Vương, lát nữa thím chuẩn bị nước tắm giúp cháu nhé!”
Thím Vương khẽ gật đầu: “Dạ vâng, cô chủ.”
“Còn nữa, sau này thím Vương cứ gọi cháu là cô Hạ được rồi, cháu không phải là cô chủ gì đó đâu.” Cô gằn giọng.
Người đàn ông đang dùng cơm chợt khựng lại, rồi tiếp tục ăn như không có gì xảy ra.
Thím Vương có chút sợ hãi, lén liếc nhìn người đàn ông nho nhã đang dùng cơm, thấy anh không có một chút phản ứng nào, trong lòng nhẹ nhõm hơn không ít, hít thở thật sâu: “Dạ vâng, cô Hạ.”
Nếu không phải vì lương ở đây cao chót vót, thì có nói thế nào bà cũng không dám nhận một công việc áp lực nặng nề như thế này.
“Không ăn nữa, không thấy đói.” Hạ Chi Mạt buông đũa xuống, chuẩn bị lên lầu.
Từ đầu đến cuối Mạc Nam Trần không nói lời nào, anh nhẹ nhàng đặt đũa xuống, rút khăn giấy lau lau khóe miệng, giọng điệu điềm nhiên nói: “Cô quậy đủ chưa hả?”
“Chưa đủ đâu.” Hạ Chi Mạt cắn răng nghiến lợi mà thốt lên, tiếp tục rời đi.
“Nếu cô cảm thấy còn chưa đủ thì tôi cũng sẽ sai người đến Hạ thị quậy cho đến khi đủ mới thôi.”
“Mạc Nam Trần, anh dám?” Hạ Chi Mạt hét to, đôi mắt giận dữ xoáy thẳng về phía Mạc Nam Trần.
Mạc Nam Trần trừng mắt nhìn cô, không nhanh cũng không chậm cất lời: “Cô có thể thử xem”
Cô biết người đàn ông trước mặt nói được làm được, hai tay siết chặt: “Mạc Nam Trần, anh đừng có ép người quá đáng.”
“Không phải là cô muốn quậy sao, vậy thì cứ tiếp tục quậy đi.” Anh không ngại chơi đùa với cô.
“Rõ ràng là anh sai trước, dựa vào đâu mà trách móc tôi, nếu như anh dám động vào Hạ thị thì tôi và anh cũng không cần phải diễn màn kịch này nữa, ngày mai cùng đến cục dân chính giải quyết đi.”
Hạ Chi Mạt sắp bị bức đến điên rồi, đồ khốn Mạc Nam Trần, cô quyết không khuất phục đâu.
Mạc Nam Trần thấy cô chạy ra ngoài, gương mặt vốn lạnh tựa băng của anh trở nên lo lắng, lập tức đứng dậy, đuổi theo Hạ Chi Mạt.
Đáng chết thật, cô không biết chân mình vẫn chưa khỏi hẳn hay sao?
Hạ Chi Mạt mới chạy được hai bước thì đã hối hận rồi, tuy rằng vết thương ở chân đã lành nhưng mà dùng lực giẫm xuống đất vẫn khá là đau.
Nhưng mà chân có thể đau, thể diện thì tuyệt đối không thể mất.
“Đứng lại!” Giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên từ sau lưng.
Cô không quan tâm, im lặng đi về phía trước.
Mạc Nam Trần bước nhanh hơn, ngay lập tức túm lấy cái người bướng bỉnh ấy lại, giọng điệu nói chuyện không biết là mềm lòng hay là bất đắc dĩ: “Tôi không nên nói những lời đó với cô.”
Hạ Chi Mạt không động đậy, anh không nói còn tốt, anh vừa nói thì trong lòng cô lại càng tủi thân.
“Tôi xin lỗi cô được chưa.”
“Anh quát tôi.” Hốc mắt của Hạ Chi Mạt đỏ đỏ, quay người lại nhìn anh, dường như là đang tố cáo sự hung bạo của anh vậy.
Mạc Nam Trần cười khổ: “Đúng đúng, tôi không nên quát cô.”
“Tôi chỉ tốt bụng mà hỏi một câu, anh lại quát tôi.” Cô cũng không biết tại sao lại tủi thân, chỉ là cảm thấy Mạc Nam Trần không nên quát cô.
“Ừ, sau này tôi sẽ chú ý.”
Anh bế cô lên, trên mặt hiện ra một nụ cười nhẹ, đi về phía biệt thự.
Hạ Chi Mạt có chút xấu hổ mà cúi đầu, sao lại cảm thấy hình như cô có chút khác người.
Cuộc chiến tranh lạnh của hai người được hòa giải bằng mấy câu đơn giản như thế.
Lúc nhận được điện thoại của Thư Lâm Lâm, vết thương ở chân của Hạ Chi Mạt đã khỏi hẳn rồi, cô cũng đến nơi đúng hẹn.
Quán cà phê vắng vẻ mở nhạc nhẹ nhàng, mùi vị cà phê lôi cuốn bay trong không khí, giữa trưa nên chỉ có vài ba người.
Cô chọn một vị trí gần cạnh cửa sổ, tựvgọi cho mình một cốc cà phê rồi đợi.
Rõ ràng là người được hẹn thế mà lại còn đến sớm hơn cả người hẹn.