Chương 4

Mắt Hạ Chi Mạt nhìn chằm chằm vào một nam một nữ trên ghế sofa, hình như cô gái kia chẳng có phản ứng gì cả. Còn sườn mặt của người đàn ông nọ thì đúng là cực kỳ đẹp trai, nhưng không thấy rõ hết gương mặt anh ta.

Nhưng có thể thấy là người đàn ông đó đang hôn cô gái kia.

Hạ Chi Mạt nhíu mày, có phải cô gái đó bị chuốc thuốc rồi không? Nhìn tình hình trong phòng, Hạ Chi Mạt nheo mắt, trong đầu cô nghĩ đến hai chữ “Cưỡиɠ ɧϊếp”.

Cô lấy điện thoại trong túi ra, gọi điện báo cảnh sát. Vừa có người nhấc điện thoại cô đã vội vã nói: “Xin chào, tôi muốn báo án. Địa chỉ ở đây là số 32 đường Tây Xương, quán bar Kim Đồng Ngọc Nữ, phòng 216, có một vụ án mại da^ʍ ở đây.”

Cô nói chuyện điện thoại xong thì nhìn thoáng qua trong phòng, đôi nam nữ nằm trên sofa không động đậy gì cả nên sự chú ý của cô dời đến người đàn ông đứng bên cạnh nhìn.

Cô híp mắt, nếu như cô nhớ không nhìn thì người đàn ông này tên Mạc Nam Trần.

Lúc ở bệnh viện, cô đã liếc qua thẻ bác sĩ kẹp trên áo anh.

Hạ Chi Mạt thấy anh đứng một bên nhìn như thế, trong lòng cô suy nghĩ, anh ta thích nhìn người khác làm chuyện đó à?

Chơi ở đây mà dũng cảm thế, còn không thèm đóng cả cửa luôn, đúng là to gan thật.

Mười lăm phút sau.

Trong phòng 216 có một đám cảnh sát vọt vào.

Hạ Chi Mạt ôm tay đứng nhìn cách đó không xa, cô nghĩ thầm, tên họ Mạc đó gặp cô thì coi như anh xui tận mạng.

Cô nghĩ như thế, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình. Cô vô thức ngước mắt nhìn sang, chạm phải ánh mắt của Mạc Nam Trần trong phòng 216. Chậc chậc, ánh mắt đó lạnh lùng ghê.

Hạ Chi Mạt nhìn thoáng qua người cảnh sát đứng bên cạnh Mạc Nam Trần, thấy anh ta cũng đang nhìn về hướng của mình, cô hơi ngẩn ra.

Cô nghênh ngang đi qua, không quan tâm đến ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Mạc Nam Trần, cô cười nói với cảnh sát: “Chú cảnh sát, tôi là người gọi báo án, nếu mọi người có gì cần tôi giúp đỡ thì có thể liên hệ tôi.”

Cô ngừng một chút rồi liếc Mạc Nam Trần lạnh lùng đứng bên cạnh, sau đó tiếp tục nói: “Tôi rất vinh dự khi được làm những chuyện vì nhân dân thế này.”

Nói xong, cô rời khỏi phòng 216, định đi khỏi quán bar.

Nhưng cô chưa đi được mấy bước thì cổ tay cô đã bị kéo lại, cô nhìn gương mặt lạnh nhạt của Mạc Nam Trần, cười nhạt nói: “Sao nào? Bác sĩ Mạc định làm gì đây?”

Mạc Nam Trần nghiêm mặt: “Cô gọi điện thoại?”

Hạ Chi Mạt à một tiếng, gỡ bàn tay kéo tay mình của anh ra, thản nhiên nói: “Tai của bác sĩ Mạc không tốt à, anh không nghe những lời tôi nói sao?”

“Người đàn bà ngu ngốc!” Mạc Nam Trần bỏ lại câu mắng đó rồi quay đầu vào phòng, có vẻ như anh định nói chuyện với cảnh sát.

Hạ Chi Mạt chép miệng hai tiếng, không khỏi cảm thán một câu: “Dạo này bác sĩ cũng bắt đầu chơi gái rồi, đúng là xã hội bây giờ loạn quá.”

Hạ Chi Mạt rời khỏi quán bar Kim Đồng Ngọc Nữ rồi lên xe, cô còn chưa nổ máy thì nghe tiếng của xe cứu thương, cô vươn đầu ra ngoài xe quan sát một chút.

Cô thấy xe cứu thương đỗ bên ngoài Kim Đồng Ngọc Nữ, sau đó có một nhóm bác sĩ và nhân viên y tế chạy vào quán bar, có điều Hạ Chi Mạt không phải là người thích lo chuyện bao đồng nên cô lập tức lái xe về nhà.

Đêm nay Hạ Chi Mạt ngủ không ngon giấc, rất nhiều chuyện phiên muộn quấy nhiễu cô. Cô về đến nhà, lấy điện thoại ra tắt nguồn, tắm rửa rồi lên giường ngủ luôn.

Hạ Chi Mạt ngủ vẫn chưa đã thì chuông cửa nhà cô đã vang như ai đó tới đòi mạng, cô không nhịn được nữa đành bò xuống giường.

Cô hung dữ mở cửa, chưa thấy được người ngoài cửa, Hạ Chi Mạt đã tức giận mắng to: “Vội đi ị thì ra nhà vệ sinh công cộng đi, đừng ở đây quấy rầy người khác.”

Người ngoài cửa vốn dĩ đang định chất vất rất nhiều điều lại bị câu mắng của cô làm nghẹn lại, một lúc sau mới thốt lên: “Hạ Chi Mạt!”

Nghe giọng nói ấy, Hạ Chi Mạt ngước đôi mắt ngái ngủ của mình lên, cô thấy Hàn Dũ bèn không hề do dự mà đóng cửa.

Hàn Dũ nhanh hơn cô, đẩy cửa ra đi thẳng vào phòng khách.

Hạ Chi Mạt tỉnh táo hơn một chút, cô khoanh tay nhìn anh ta: ‘Đêm qua anh Hàn thấy thế nào? Được hai cô gái đó phục vụ, anh có thỏa mãn không?”

“Bịch!” Hàn Dũ không nói gì, anh ta im lặng một lát rồi ném tờ báo trong tay lên bàn, trừng mắt nhìn cô nói: “Hạ Chi Mạt, cô có muốn giải thích gì với tôi không?”