Chương 36

Anh ta lấy đâu ra tự tin cảm thấy cô nhất định sẽ quay về bên anh ta vậy?

Trong lòng cô vẫn đang đau nhói một chút, tình cảm bốn năm qua đều bỏ đi thôi.

Trên chân cô thiếu một chiếc giày, cô chỉ có thể nhón chân đi từng bước một, Hạ Chi Mạt giống như không có cảm giác được ánh mắt khác thường của người đi đường, cô giống như một con công cao ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đón xe.

Mẹ nó, chân của cô đau quá!

Thật vất vả mới gọi được xe, đi thẳng đến bệnh viện.

Bởi vì cô ngồi trên xe mới phát hiện chân mình không biết bị cái gì đυ.ng phải mà rách một đường, máu đang không ngừng chảy, có thể là do cô vừa mới giận dữ quá mức nên không cảm giác được đau đớn, hiện tại cô mới vừa thoải mái tinh thần, thì cảm giác đau đớn chậm rãi truyền đến.

Xe chạy mười lăm phút mới dừng ở cổng bệnh viện.

Hạ Chi Mạt thanh toán tiền, uyển chuyển từ chối sự trợ giúp của tài xế, khập khiễng bước xuống xe, chờ cô thấy rõ bệnh viện mình định vào liền duỗi tay muốn kéo cửa xe ra.

Nhưng xe đã chạy đi mất tiêu rồi, để lại một mình cô trong cát bụi mịt mù.

Thế giới thật sự nhỏ như vậy, cô chỉ muốn tìm một bệnh viện nhỏ, tài xế lại thật thân thiết đưa cô đến nơi này. Bệnh viện nơi Mạc Nam Trần làm việc.

Hạ Chi Mạt cúi đầu nhìn thoáng qua chân còn đang không ngừng chảy máu, đang nghĩ xem có nên đón xe đến một bệnh viện khác không, suy nghĩ một hồi vẫn là lắc đầu phủ quyết cái này ý nghĩ này, cô sợ chính mình vì chảy máu quá nhiều mà choáng váng.

Huống chi Mạc Nam Trần là bác sĩ phụ khoa, cô khám nội khoa, không thể nào xui xẻo như vậy mà gặp phải đi.

Một mình kéo chân bị thương vào bệnh viện, cũng may y tá bên trong rất nhiệt tình, thấy cô bị thương nên để cô ngồi ở ghế chờ, rồi thay cô đi lấy số nộp tiền.

Hạ Chi Mạt không dám lộn xộn, vừa nhúc nhích đã thấy đau, nếu sớm biết thì trước khi ra ngoài đã giở hoàng lịch ra xem ngày tốt xấu rồi, chắc chắn là ngày xấu, vừa ra khỏi cửa đã xảy ra tai nạn.

Y tá tốt bụng vừa giúp Hạ Chi Mạt đăng ký lấy số, vừa cùng nói chuyện phiếm với đồng nghiệp: “Hôm nay tôi lại tiếp đón một người phụ nữ đáng thương.”

“Đáng thương như thế nào vậy?” Những người khác vừa nghe, chế độ bà tám lại ngo ngoe rục rịch.

“Giày đều rơi mất, chân bị rạch một đường dài, tôi thấy xem ra hẳn là bị đàn ông bỏ rơi rồi, suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng ấy.”

“Đáng thương như vậy, có phải không xinh đẹp nên bị từ chối hay không?”

“Không phải đâu, người phụ nữ kia rất xinh đẹp, lại còn rất có khí chất, vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà giàu, trong ví có rất nhiều thẻ.”

Y tá tốt bụng còn đưa thẻ vàng mà Hạ Chi Mạt đưa cho cô ta quơ quơ ở trước mặt những người khác.

“Ồ, đây chẳng phải là loại thẻ mà cả thành phố có không quá ba tấm sao, người phụ nữ này rốt cuộc có địa vị gì?”

“Tôi cũng không rõ lắm.”

“Cô không phải có tên sao, mau nhìn xem.”

“Ừ, tôi nhìn xem, hình như tên là Hạ Chi Mạt.”

Vốn dĩ người mặc áo blouse trắng chuẩn bị đi ngang qua, bước chân dừng lại một chút, rồi đi về phía các cô.

“Xuỵt, nhỏ giọng chút, bác sĩ Mạc đến!”

Mấy cô y tá giống như gà cắt tiết hưng phấn nhìn chằm chằm Mạc Nam Trần đang bước tới.

Mạc Nam Trần vốn dĩ chỉ là sang đây giao một chút tài liệu, trong giây lát nghe được một cái tên quen thuộc, cho nên sang đây xác nhận một chút: “Có thể cho tôi xem chút hồ sơ bệnh án được không?”

“Bác… bác sĩ Mạc, có… có thể.” Cô y tá tốt bụng mắt sáng quắc tim đập nhộn nhạo, vội vàng đưa hồ sơ bệnh án qua.

Mạc Nam Trần mở ra nhìn thoáng qua, rồi trả lại hồ sơ bệnh án, vẻ mặt cười ấm áp: “Cảm ơn.”

Cô bị đàn ông bỏ rơi? Suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng? Rất tốt!

“Bác sĩ Mạc, đừng… đừng khách sáo.” Cô y tá tốt bụng cảm giác trái tim sắp nhảy từ ngực ra ngoài.

“Bác sĩ Mạc vẫn đẹp trai như vậy!” Những người khác nhìn bóng dáng cao lớn của Mạc Nam Trần cảm thán tự đáy lòng.

Hạ Chi Mạt không có tinh thần dựa vào ghế chờ cô y tá tốt bụng mang hồ sơ bệnh án qua cho cô.

Đợi mười lăm phút vẫn chưa thấy người đâu, còn tưởng rằng cô y tá đã quên cô rồi.

Một bóng người bước tới gần, cô lộ ra nụ cười biết ơn nhìn lại, chờ đến khi cô nhìn thấy người đứng trước mặt, vẻ tươi cười của cô dần dần cứng đờ.

“Mạc Nam Trần, sao anh lại ở đây?”

“Nơi này là bệnh viện, tôi không ở đây thì ở đâu?”

Anh dừng một chút, tầm mắt chuyển qua chỗ cô bị chảy máu trên chân, cười như không cười nhìn cô nói: “Trái lại sao cô không giải thích trước một chút đi?”

Hạ Chi Mạt bị anh nhìn, trong lòng cô chột dạ, cũng không biết tại sao mình lại hoảng loạn, nhưng cô lại không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình: “Có gì cần phải giải thích sao, gót giày bị gãy xui xẻo rạch vào chân, tôi tới bệnh viện xử lý miệng vết thương còn không được à?”