Chương 31

Hạ Chi Mạt vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ vừa mới đánh người xong. Hơi thở của cô không ổn định, dáng vẻ say khướt: “Mẹ nó, không phải đã nói với anh rồi sao? Tôi đã bảo nếu anh còn động vào tôi tôi sẽ đánh vỡ đầu anh rồi mà, anh còn không nghe.”

Những người khác nghe xong câu nói giang hồ của cô thiếu chút nữa ngã ngửa.

Người đàn ông kia đã ngồi bệt trên sàn không thể đứng dậy nổi nữa. Mạc Nam Trần không ngờ rằng Hạ Chi Mạt sẽ hành động quyết liệt như vậy. Khóe miệng anh hơi nhếch lên.

“Nam Trần, cậu, cậu quen người đẹp này à?”

Kiều Tử Cận chen vào vòng người đang đứng xem. Dù anh ta chỉ kịp nhìn đoạn kết thôi nhưng nó cũng đủ để anh ta há hốc mồm.

Chẳng phải trước giờ Mạc Nam Trần không hay nhúng tay vào chuyện của người khác sao?

Mạc Nam Trần vẫn không nói gì. Anh thản nhiên nhìn thoáng qua người đàn ông nằm sõng soài trên mặt đất rồi nói: “Đưa người này đi bệnh viện đi, tiền thuốc và phí điều trị cứ tính cho tôi.”

Anh nói xong rồi ôm Hạ Chi Mạt đang nằm gục trên bàn đi ra ngoài.

Kiều Tử Cận sửng sốt ba giây mới định hình lại. Bạn tốt để cho anh ta phải thu thập cái tàn cục này? Sao số anh lại khổ thế không biết!

Không còn cách nào nữa, anh ta đành rút điện thoại ra gọi 120.

“Alo, xe cứu thương phải không ạ? Số 20 đường Thượng Đông có một người bị…”

Anh quay sang nhìn thoáng qua người đàn ông đang không ngừng kêu rên rồi bình tĩnh nói: “Ừm… bị đánh vỡ đầu.”

Mạc Nam Trần đưa Hạ Chi Mạt ra khỏi quán bar.

Cơn gió lạnh thổi qua làm Hạ Chi Mạt tỉnh táo hơn rất nhiều. Bỗng nhiên, cánh tay bên hông cô buông lỏng ra làm cô suýt chút nữa ngã nhào ra đất. Cô không nhìn được tức giận quát anh: “Mạc Nam Trần, anh muốn mưu sát tôi hả?”

“Chứ không phải do cô uống say à?” Mạc Nam Trần chế nhạo.

Gương mặt Hạ Chi Mạt bỗng đỏ lên. Cô không hề say chút nào. Cô vẫn biết là ai đã cứu mình. Có điều nghĩ lại thì cảm thấy rất xấu hổ, cho nên cô giả vờ như không nhớ gì. Không ngờ người đàn ông này còn âm thầm châm biếm cô.

“Đầu tôi choáng váng quá, tôi phải về nhà ngủ đây!”

Mạc Nam Trần nhìn thấy cô lảo đảo đi về phía trước. Anh cũng không có hành động gì, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Có muốn tôi gọi điện cho ba của cô không?”

Giây tiếp theo, cô gái đang say khướt kia nổi giận đùng đùng, xoay người đi về phía anh. Cô trừng mắt nhìn anh: “Mạc Nam Trần, anh muốn gì?”

“Cô đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy à?” Mạc Nam Trần nhíu mày.

Cô cố chấp trừng mắt nhìn anh, hai người giống như đang chơi trò ai chớp mắt trước người đó thua vậy: “Đúng thế, là anh đã cứu tôi. Tôi rất cảm kích anh, thế đã được chưa?”

“Vậy cô lấy thân báo đáp đi.”

Hạ Chi Mạt cứ nghĩ rằng mình nghe nhầm rồi, còn cố ý đưa ngón tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai, hỏi lại một lần nữa: “Anh vừa mới nói cái gì cơ?”

“Cô không nghe nhầm đâu.” Mạc Nam Trần bày ra cái vẻ mặt đây chính là ý của tôi đấy, tôi không có nói sai gì đâu.

“Hả!” Hạ Chi Mạt hít thật sâu một hơi. Cô ngẩng đầu lên. Trán cô nổi cả gân xanh lên, không ngừng giật giật: “Không thể nào!”

Mạc Nam Trần nhìn cô một cái, cũng không nói năng gì, cứ thế xoay người rời đi.

Cô cứ thế ngơ ngác nhìn Mạc Nam Trần đi mỗi lúc một xa hơn. Sau đó cô mới tỉnh táo lại, đứng yên tại chỗ hét lớn lên: “Anh đi đâu vậy? Đêm tối muộn như vậy mà anh còn bỏ mặc một cô gái yếu đuối như này ở trên đường lớn à? Lương tâm anh không thấy cắn rứt sao?”

Khóe mắt Mạc Nam Trần hơi giật. Nếu vừa nãy cô không hung hăng cầm cái cốc đập vào đầu người đàn ông kia thì có lẽ bây giờ anh cũng có chút tin tưởng cô rồi đấy. Bây giờ anh lại cảm thấy có chút thông cảm cho người đàn ông xui xẻo kia.

“Về nhà!”

Hạ Chi Mạt nhìn theo bóng dáng đang càng ngày càng xa kia, cô vội vàng nói: “Mạc Nam Trần, anh từ từ đã, tiện đường thì đưa tôi về nhà đi.”

Để được an toàn thì cô vẫn mặt dày trèo lên xe Mạc Nam Trần về nhà.

Hạ Chi Mạt ngồi trong xe nhưng cô cảm giác như mình đang ngồi ở trên mây vậy, toàn thân đều lâng lâng bay bổng. Uống mười mấy cốc rượu cuối cùng cũng có chút tác dụng rồi. Cả đầu cô nóng bừng lên. Cô nhìn bảng điều khiển của xe cũng không nhìn rõ, tất cả đều mờ mịt.

Cơ thể cô rất nóng, dạ dày cũng cảm thấy rất khó chịu. Cô muốn nôn quá, phải làm sao bây giờ?

“Ọe!” Hạ Chi Mạt không nhịn được, nôn khan một tiếng.

Mạc Nam Trần ở phía trước nghe thấy âm thanh này, anh không nói câu nào, chỉ thấy anh đạp chân ga càng nhanh hơn.

Khi chiếc xe dừng lại, Hạ Chi Mạt vội vàng chạy ra nôn thốc nôn tháo. Cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng trong lòng cũng nghĩ tên khốn kiếp Mạc Nam Trần kia biết cô đang rất khó chịu còn lái xe nhanh như vậy. Chắc chắn là anh cố ý.