Buổi tối, vì muốn cảm ơn Mạc Nam Trần nên Hạ Chi Mạt đã quyết định mời anh đi ăn tối, sau đó cô gọi điện tỏ ra thành ý một chút.
“Buổi tối tầm mấy giờ thì anh tan làm vậy?”
Mạc Nam Trần biết rõ lý do cô gọi, cùng biết rõ cô muốn làm gì nhưng vẫn hỏi lại: “Năm giờ, có việc gì sao?”
“Không có gì, chỉ là… chuyện đó đã được giải quyết rồi, để cảm ơn anh vì đã giúp đỡ nên tối nay muốn mời anh đi ăn cơm.” Hạ Chi Mạt có hơi ngại ngùng nói. Dù không thích người như anh nhưng cô là một người ân oán rõ ràng, mang ơn ai thì nhất định sẽ báo đáp.
Mạc Nam Trần nhíu mày: “Ăn ở đâu?”
“Ăn ở nhà, tôi sẽ trổ tài cho anh xem.” Ăn ở nhà hàng thì không thể hiện được thành ý, tự làm sẽ chân thành hơn nhiều, Hạ Chi Mạt tuyệt đối không phải loại người qua loa cho có nên cô muốn tự mình xuống bếp.
Nghe cô nói sẽ tự mình xuống bếp, Mạc Nam Trần lập tức đồng ý: “Được.”
Sau khi tắt điện thoại, Hạ Chi Mạt có hơi bất ngờ, đồng ý rồi sao, người đàn ông này quả thật không biết khiêm tốn gì cả, mặc dù nghĩ vậy nhưng cô vẫn cam chịu chạy ra chợ mua rau và thực phẩm, sẵn sàng trổ tài nấu nướng.
Vì nghĩ rằng năm giờ anh mới tan làm nên cô đợi đến năm giờ ba mươi mới bắt đầu nấu ăn, nhưng tới tận bảy giờ tối khi trời đã tối mịt rồi cô vẫn không thấy ai về cả.
Hạ Chi Mạt ngồi trên ghế nhìn thức mâm đồ ăn phong phú bày trên bàn, cô lẩm bẩm: “Anh ta là bác sĩ. Có lẽ gặp phải trường hợp khẩn cấp nào đó rồi, chờ một chút cũng được.”
Một tiếng đồng hồ nữa lại trôi qua, không hề có một cuộc điện thoại hay một tin nhắn giải thích nào.
“Có lẽ anh ta gặp phải một vụ tai nạn trên đường về nên chưa về tới nơi được.”
Nửa tiếng nữa tôi qua, cô vẫn chưa thấy anh quay về, cuối cùng cô cũng hiểu ra một chuyện, Hạ Chi Mạt cô đã bị người ta cho leo cây rồi!
Đến một tin nhắn giải thích cô cũng không nhận được, còn mất công chuẩn bị mâm cơm hoành tráng như vậy.
Hạ Chi Mạt bực bội, cầm đôi đũa lên gắp thức ăn, ăn vài miếng, cảm thấy không cả muốn ăn nữa, đổ hết mâm cơm mà mình vất vả chuẩn bị này vào thùng rác.
Dù sao cô cũng đã cảm ơn rồi, có nhận lời cảm ơn của cô hay không là chuyện của anh.
Sau khi thu dọn nhà bếp, Hạ Chi Mạt không còn việc gì làm nên đi lên tầng, rửa mặt rồi ngâm mình trong bồn tắm và nhân tiện đắp thêm một chiếc mặt nạ cho thoải mái.
Thả lỏng thư giãn hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, nhân tiện trách mắng Mạc Nam Trần một câu: “Đồ tư bản nhà anh, thật là trơ tráo, lãng phí!”
Mặc dù có thể gọi cô là tiểu thư nhà giàu thật nhưng so với sự giàu có của anh thì cô không là gì cả, vì sao nhà bọn họ không làm luôn cái phòng tắm lớn năm mươi mét vuông luôn đi!
Hạ Chi Mạt trở lại giường, nằm xuống thư giãn, một mình hưởng thụ trên chiếc giường lớn, cô ước gì Mạc Nam Trần đừng quay về nữa, tốt nhất là cả đời này cũng đừng quay về, được vậy thì tốt quá rồi!
Nửa đêm, một cuộc điện thoại bất ngờ gọi đến quấy rầy giấc ngủ của cô.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh Hạ Chi Mạt lần tìm chiếc điện thoại di động trên đầu giường, liếc nhìn màn hình điện thoại, cô nhíu mày miễn cưỡng nghe điện thoại: “Mạc Nam Trần?”
Không phải anh có sở thích gọi điện lúc nửa đêm làm phiền giấc ngủ của người ta đó chứ?
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng, nói: “Xin lỗi, nhầm máy rồi.”
“Ồ, cúp máy đi.” Hạ Chi Mạt không hỏi nhiều, muốn nhanh chóng tắt máy để tiếp tục đi ngủ.
Nhưng người bên đầu dây bên kia có vẻ không muốn kết thúc cuộc trò chuyện sớm như vậy, nói tiếp: “Khoan đã, cho hỏi cô có phải là cô Hạ không?”
“Cô là ai vậy?” Khi buồn ngủ có cô sẽ trở nên cáu gắt như vậy.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia ngập ngừng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Tôi là bạn của Nam Trần, tôi là Lục Hân Nhiên.”
“Vào vấn đề luôn đi!”
Nam Trần sao, gọi nhau cũng thân mật quá nhỉ, cái tên Lục Hân Nhiên này cũng rất quen, cô chợt nhớ ra lần trước cô đã nhìn thấy cái tên này trên điện thoại của Mạc Nam Trần.
Chẳng trách, người phụ nữ ở đầu dây bên kia nhất định là bạn gái thực sự của Mạc Nam Trần rồi.
Người phụ nữ bị giọng nói thiếu kiên nhẫn của Hạ Chi Mạt làm cho hoảng sợ, cô ta ngập ngừng rồi tiếp tục hỏi: “Cô Hạ và Nam Trần có quan hệ thế nào vậy?”
“Chuyện đó cô tự đi mà hỏi Mạc Nam Trần ấy.” Cô không có thời gian để nói chuyện với cô ta nữa.
Đầu ngón tay của Lục Hân Nhiên siết chặt điện thoại nói: “Cô Hạ, cô có muốn nói chuyện với Nam Trần không, hiện giờ anh ấy đang ở chỗ của tôi.”