Chương 13

“Mạc Nam Trần, đồ khốn!” Cô nhìn về phía chiếc xe đang nghênh ngang rời đi, tức giận đến muốn bể phổi.

Hơn nửa đêm ném cô ở cái chỗ này, tên đàn ông này thế mà cũng có thể làm được.

Mẹ nói

Túi xách của mình vẫn còn ở trên xe thằng đấy!

Điện thoại di động không có, không có tiền, cmn, tình huống rách nát gì thế này?

Hạ Chi Mạt tìm một vị trí ở ven đường để ngồi, trong lòng càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, mấy ngày này xảy ra một đống chuyện ép tới mức cô sắp không thở nổi.

Mạc Nam Trần lái xe đi một đoạn, ban đầu còn khá tốt, nhưng càng đi xa anh càng phiền não, nhìn bốn phía bên đường đều là một màu đen thui.

Trong lòng anh bắt đầu suy nghĩ linh tinh.

Hai ngày trước trong bệnh viện có đưa đến một cô gái, họ bảo là đi đường đêm bị người ta…

“Chậc…” Chuyện này chưa xong được, anh đạp thắng xe, sau đó quay xe trở lại.

Anh là bác sĩ, chỉ cứu người không hại người, người phụ nữ kia dù có khốn kiếp nhưng anh cũng không thể làm như vậy.

Mạc Nam Trần lái xe về chỗ cũ, nhìn bốn phía chung quanh một vòng, không nhìn thấy một bóng người, chân mày anh nhíu chặt lại.

Từ lúc đó đến giờ cùng lắm cũng chỉ là mười phút, người phụ nữ phiền phức kia có thể đi đâu?

Anh bước xuống xe tìm một vòng vẫn không phát hiện ai cả, anh nhìn xung quanh một cái cũng may là khu vực này có gắn camera.

Anh trực tiếp bấm điện thoại gọi cho Kiều Tử Cận, đầu dây bên kia cực kỳ không muốn nghe điện thoại của anh: “Nam đồng nghiệp, tuyến tiền liệt của cậu không tốt hay là cậu “nắng cực” mà bên cạnh lại không có ai?”

Kiều Tử Cận rất khó chịu, bởi vì tối nay anh ta không chỉ bị cho leo cây mà còn bị một ả đàn bà đùa dỡn.

Mạc Nam Trần không nói lời nào thừa thãi, anh đi thẳng vào vấn đề, nói: “Khu vực đường Nam Sơn, cậu hãy điều tra hết tất cả các camera ở đó đi.”

“Tôi…” Kiều Tử Cận nhẫn nhịn được không buông lời thô tục: “Anh giai à, tôi là bác sĩ, không phải cảnh sát giao thông, cậu…”

“Năm phút!” Mạc Nam Trần ném cho anh ta hai chữ sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Kiều Tử Cận nhìn về chiếc điện thoại đã bị tắt, mắng to: “Tên họ Mạc khốn khϊếp này, ông đây sẽ tuyệt giao với cậu.”

Nhưng mà, sau đó năm phút, Kiều Tử Cận vẫn gọi điện cho cục giao thông đòi băng ghi hình camera.

Tức thì tức, ai bảo anh ta thật sự có năng lực này!

Nhưng đến khi Kiều Tử Cận gửi băng ghi hình camera cho Mạc Nam Trần, Mạc Nam Trần lại nhàn nhạt cho anh ta ba chữ: “Không cần nữa.”

Kiều Tử Cận: “…” Chấm hỏi, bạn bè là dùng để đùa giỡn à?

Mạc Nam Trần làm sao tìm được Hạ Chi Mạt? Chuyện này này nói ra có chút không biết phải diễn tả làm sao.

Hạ Chi Mạt vốn là đã uống nhiều rượu, bị Mạc Nam Trần bỏ lại sau, vì phòng ngừa mình gặp bất trắc nên cô tìm một chỗ khuất bên đường ngồi xuống.

Nhưng là bởi vì đã uống rượu nên không lâu sau cô đã ngủ mất.

Cho nên khi Mạc Nam Trần lái xe trở lại tìm cô, cô căn bản không phát hiện, cho đến khi cô ngủ đến mức chân đã tê rần, vô tình người ngã trái ngã phải ngã xuống đất phát ra âm thanh, Mạc Nam Trần mới tìm được cô.

Trên xe, hai người ai không ai nói câu nào.

Hồi lâu sau, Mạc Nam Trần lên tiếng, “Hạ Chi Mạt, cô là heo à?”

Hạ Chi Mạt liếc anh một cái: “Anh có niềm yêu thích đặc biệt gì đó với heo à mà để nó ngồi lên chiếc xe sang trọng như vậy?”

Mạc Nam Trần không nói gì, mạch não của người phụ nữ này không được bình thường.

Xe chạy đến trong sân một ngôi biệt thự nằm giữa sườn núi thì dừng lại, Mạc Nam Trần cũng không để ý đến cô, trực tiếp dừng xe đi vào biệt thự.

Hạ Chi Mạt ngồi ở trong xe nhìn căn biệt thự trước mặt này, ở trong đầu gợi lại phong cảnh và kiến trúc trên con đường vừa rồi.

Cô không khỏi nghi ngờ trong lòng, khu vực này hẳn là nơi ở của một ít nhà giàu ngầm ở Phí Thành!

Khu này rộng lớn như vậy cũng chỉ lác đác có mấy chục nhà, Mạc Nam Trần chỉ là một bác sĩ phụ khoa, một tháng làm ra được bao nhiêu tiền mà mua được một ngôi nhà như vậy?

Đèn trong biệt thự sáng lên, Hạ Chi Mạt ở trong xe suy tư một hồi, mới lề mề xuống xe, ngó nghiêng dáo dác đi vào biệt thự.

Mạc Nam Trần không khóa cửa, cô bước vào phòng khách, nhìn quanh một vòng thấy không một bóng người.

“Tên họ Mạc kia!” Hạ Chi Mạt kêu một tiếng, không có ai trả lời cô. Tên khốn này mang cô đến lại không muốn để ý đến cô?

Cô nhìn bốn phía một vòng, trong đầu bắt đầu suy nghĩ lệch lạc, liên tưởng với lần anh ở trong quán bar nhìn người ta quấy rối cô gái kia, cô không khỏi nghĩ đến việc tên đàn ông này sẽ không phải là bị một người phụ nữ giàu có bao nuôi chứ?

Dáng dấp anh đẹp mắt, khí chất cũng không tệ, miệng mặc dù có chút cay độc, nhưng tổng thể vóc người rất đẹp, bị người phụ nữ giàu có nào đó vừa ý cũng không phải là không thể.

Đúng rồi, lần trước ở đồn cảnh sát, người này ngay cả người của cục cảnh sát cũng có thể mời được, nói rõ người đang bao nuôi anh có bối cảnh rất to lớn.

Nghĩ như vậy cô càng thêm xác định ý tưởng của mình, đi vòng vo một vòng ở trong biệt thự, nghe thấy trên tầng truyền tới tiếng động, cô đi theo lên.