Chương 11

Hạ Chi Mạt bận bịu cả một ngày, khuyên bảo hết lời với gia đình người quá cố, nhưng đối phương vẫn khăng khăng rằng chỉ cần người, không cần tiền, cũng không biết là ai đã để lộ chuyện này ra ngoài cho phóng viên, khiến cho sự việc vẫn chưa được giải quyết xong, cô đã bị một đống phóng viên bao vây.

Thật vất vả mới thoát khỏi những người phóng viên đó, túi xách và điện thoại của cô trong lúc chen lấn đã bị rơi mất, giờ thì không có cách nào bắt taxi, cũng chẳng thể nào tự lái xe.

Chân cô cũng bị mài rách da, bây giờ quay trở lại tìm túi xách chắc chắn là không được rồi, cô chỉ có thể tập tà tập tễnh đi dọc theo con đường để trở về trung tâm thành phố.

Có đánh chết cô cũng không ngờ tới rằng mình sẽ gặp phải Mạc Nam Trần ngay lúc này, đã thế, anh ta lại còn ngồi trên một chiếc xe Cadillac sơn màu đỏ rực.

“Bíp bíp…” Chiếc ô tô đi đằng sau cô bấm còi mấy tiếng.

Hạ Chi Mạt quay đầu thì trông thấy người đàn ông đang ngồi ở ghế lái với một thân âu phục màu đen, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ cẩn thận, rõ là chó đội lốt người.

Không hề có ý định trò chuyện với người này, Hạ Chi Mạt lờ đi, làm như không thấy.

“Cô Hạ đang đi bộ tập thể dục sao?” Mạc Nam Trần lái xe chậm lại, nhìn người phụ nữ lạnh lùng ở bên ngoài, hỏi.

Hạ Chi Mạt: …

Thấy cô không nói gì, Mạc Nam Trần chép miệng một tiếng, nói: “Tập thể dục giữa cái tiết trời mùa hè nóng nực này, cô Hạ không sợ bị say nắng sao?”

Hạ Chi Mạt vốn không muốn để ý đến Mạc Nam Trần, nhưng anh cứ liên tục nói chuyện.

Cô đã đi được một đoạn đường, đã thế còn đi giày cao gót, chân cũng đã bị mài trầy xước, dứt khoát dừng lại, nhìn người đàn ông ngồi trong xe, nói: “Bác sĩ Mạc rảnh rỗi lắm à?”

Mạc Nam Trần nhíu mày: “Ít nhất thì bây giờ đang rảnh!”

Hạ Chi Mạt hơi gật đầu, vuốt cằm nhìn Mạc Nam Trần một hồi, nhìn đến mức anh sởn cả gai ốc, cô mới ngoắc ngoắc ngón tay về phía Mạc Nam Trần.

Mạc Nam Trần cảnh giác nhìn cô: “Làm gì?”

“Anh xuống đây, chúng ta cùng tâm sự!”

Mạc Nam Trần nheo mắt nhìn cô, không rõ cô định làm gì tiếp theo, liền bước xuống xe.

Đôi giày da màu đen được cọ sáng bóng vừa mới chạm xuống mặt đất, Hạ Chi Mạt nhếch môi cười lạnh, đi ra phía sau, không chút do dự mà đạp anh một phát.

Sau đó trèo lên ghế lái, khóa cửa xe lại.

Rồi cô quay sang nhìn Mạc Nam Trần không hề đề phòng mà tí nữa ngã chổng vó, nói: “Bác sĩ Mạc, cơ thể của anh quá tệ rồi, tranh thủ tiết trời mùa hè này mà tập thể dục cho tốt đi.”

Nói xong, cô liền nổ máy, nghênh ngang rời đi.

Đây quả là một nỗi nhục nhã lớn nhất của Mạc Nam Trần từ lúc chào đời tới nay, anh bị một người phụ nữ đá đít, lại còn bị cướp mất xe?

Lúc nhận được cuộc gọi của Mạc Nam Trần, Kiều Tử Cận vẫn đang còn say giấc nồng, cả đêm hôm qua phẫu thuật, anh ta đã mệt mỏi đến mức tê liệt.

Không thèm nhìn xem ai gọi đến, anh ta bắt máy rồi nói luôn: “Thận yếu hay là đi tiểu nhiều lần thì hiện tại cũng không phải trong giờ làm việc, gọi lại sau nhé.”

Nói xong, anh ta đang định cúp máy thì bị giọng nói lạnh lùng của Mạc Nam Trần làm cho tỉnh cả ngủ: “Cho cậu mười phút, lái xe tới đường Nam Xương đón tôi.”

“Vãi chưởng, cậu ra tít đằng đấy làm cái của nợ gì? Mười phút, tên họ Mạc kia, sao cậu không lên đầu tôi ngồi luôn cho nhanh?” Kiều Tử Cận xổ một tràng không ngơi nghỉ.

Cả một đêm không ngủ, vừa mới đặt lưng xuống, chưa ấm được cái giường đã bị gọi dậy, trái tim anh ta như muốn vỡ vụn ra đây này.

Mạc Nam Trần ho khan một tiếng, nói: “Xe bị cướp, trên người chỉ có điện thoại.”

Những lời này đủ ngắn gọn.

Một lúc sau, Kiều Tử Cận mới phản ứng lại, sau đó cười to: “Là ai làm thế? Người như vậy mà cũng tồn tại sao? Có phải tôi nên đi cúng bái một chút không?”

Mạc Nam Trần không trả lời, trực tiếp cúp máy.

Sau khi được Kiều Tử Cận đón trở về trung tâm thành phố, Mạc Nam Trần đưa Kiều Tử Cận về nhà nghỉ ngơi, sau đó lái xe về nhà họ Mạc.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn…

Giá cổ phiếu của Hạ thị giảm mạnh, gia đình người chết bên kia cứ một mực kiên quyết chỉ cần người không cần tiền, cho dù Hạ Chi Mạt đã vắt óc nghĩ đủ mọi cách nhưng vẫn không thể thỏa thuận được với gia đình người chết.

Phần lớn cổ đông của Hạ thị lo lắng công ty sẽ không trụ được, đã sớm chuẩn bị rời đi, không ít nhân viên đã bị sa thải.

Một đống công việc bắt đầu dồn lại chồng chất, các đối tác cũng chấm dứt hợp đồng.

Những gì Hạ Chi Mạt có thể nghĩ, có thể làm thì cũng đã làm rồi, nhưng vẫn không hề có tác dụng gì, họa vô đơn chí, những sự việc này cứ như là đã hẹn trước với nhau vậy, cùng một lúc, tất cả đều đổ ập xuống đầu cô.

Cô gánh không nổi.

Trước kia, Hạ Chi Mạt khinh thường việc ra ngoài xã giao, chủ động hẹn gặp phía đầu tư, nhưng giờ đã đến nước này, cô không thể không làm.

Liên tục mấy ngày tiếp theo, cô đều đi xã giao với đủ các thể loại nhà đầu tư để đàm phán hợp tác.