Chương 51
Đêm hôm đó, hai người điên cuồng mây mưa xong, Lâm Thụy Cảnh ngủ ngay, Phạm Vân Huyên làm sao cũng không ngủ được, nhìn Lâm Thụy Cảnh ngủ say trong ngực mình. Cô không khỏi hôn lên gò má Lâm Thụy Cảnh một cái, nữ nhân thích mình dụ dỗ này, đã bất tri bất giác chiếm cứ vị trí quan trọng trong lòng mình. Dù trong lòng đã xác minh được tình cảm của mình, nhưng trong lòng Phạm Vân Huyên không những không thấy nhẹ nhõm, mà ngược lại như có tảng đá đè ở trong ngực.Đến khuya, Phạm Vân Huyên mới chậm rãi ngủ đi. Nàng nằm mơ, trong giấc mơ, nàng gặp một người giống y như mình, nhưng nhìn thành thục hơn mình một chút, nhưng Phạm Vân Huyên có thể xác định được người này cũng không phải là mình."Là chị sao?" Mặc dù trong mơ, nhưng Phạm Vân Huyên vẫn thấy nội tâm mình kích động mừng rỡ."Là tôi." Phạm Vân Huyên khác mỉm cười với nàng, giọng nói vẫn ôn nhu như vậy. Đó cũng là âm thanh giống mình, ngay cả ngữ điệu giọng nói đều giống nhau, Phạm Vân Huyên chân chính ý thức được, đó là một bản thân khác của mình."Chị có khỏe không?" Phạm Vân Huyên hỏi ra lời mình trăn trở bấy lâu."Tôi rất khỏe." Phạm Vân Huyên khác vẫn ôn nhu mỉm cười nói, Phạm Vân Huyên bây giờ mới phát hiện, hơi thở âm u trên người chị ấy đã biến mất, nên mới càng nhìn giống mình."Tối hôm qua chị có thấy được em không?" Phạm Vân Huyên cảm giác mình bây giờ giống như là đứa nhỏ muốn người lớn khen thưởng, có chút thận trọng mong đợi."Uh, thấy được, tôi cảm thấy vô cùng vui mừng, ước mơ và khát vọng của tôi đã được em biến thành sự thật, đó là một cảm giác rất kỳ diệu." Nhìn một bản thân khác của mình có số mạng hoàn toàn bất đồng, chấp niệm và không cam lòng trong lòng mình cũng đã chậm rãi tản đi."Bởi vì chị, mới có em bây giờ, em nghĩ điều may mắn nhất cuộc sống này là gặp được chị." Vận mệnh của nàng vì người này mà trở nên khác biệt, những điều nàng đạt được đều là do người này mang cho mình, đây là ân tình cả đời mình không thể trả được."Tôi chính là em, chẳng qua là tôi đang giúp mình, tôi là người ích kỷ, hết thảy đều tính toán vì mình. Thật ra thì Lâm Thụy Cảnh mới là người bị ép buộc vào số mệnh của hai người chúng ta, tôi còn thiếu nợ nàng, chuyện em có thể trả lại tôi, chính là thay tôi đối xử tốt với nàng." Phạm Vân Huyên khác chỉ Lâm Thụy Cảnh đang ngủ say ở một bên."Hình như em thích Lâm Thụy Cảnh, nhưng em cũng thích chị, nhưng là cảm giác thích hai người lại không giống nhau, em cảm thấy rất lo sợ..." Phạm Vân Huyên giống như đứa trẻ, hết sức luống cuống nói, thậm chí không dám nhìn một bản thân khác của mình."Tôi biết, vì tôi cũng thích nàng. Tôi nghĩ người tôi thích, nhất định em cũng sẽ thích, ban đầu tôi cố ý để lại trí nhớ này cho nàng, là có tâm cơ, muốn dùng thân thể nàng và trí nhớ chung này hình thành nhân duyên cho hai người, hy vọng nàng cũng có thể thích em, may mắn thay, dụng tâm của tôi không uổng phí, hai người yêu nhau, tội ác của tôi với nàng cũng giảm được một chút.""Chị biết em thay lòng, nên muốn cho em an tâm, cố ý nói như vậy phải không?" Phạm Vân Huyên vẫn còn chút bất an nói."Thật ra ban đầu em thích tôi, tôi còn thấy khổ não, mình sao có thể thích mình, nhưng thực sự đó không phải là loại thích kia, tôi sợ cuối cùng em sẽ biết tôi không phải thích em kiểu đó. Ít nhiều em cũng có thể thấy được nội tâm của tôi lúng túng, em là tôi, hẳn là có thể cảm nhận được trạng thái của tôi lúc đó." Phạm Vân Huyên khác vẫn ôn nhu nói.Phạm Vân Huyên nhớ lại lúc đó, khi đó nàng không biết chị ấy là mình, đều che chở mình trăm bề, thật ra thì nhớ lại thì tất cả đều do nàng chỉ động yêu cầu, nàng cũng thấy lúc đó chị ấy rất chần chờ, hôm nay hồi tưởng lại, Phạm Vân Huyên cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng. Ban đầu mới vừa biết Lâm Thụy Cảnh không phải là chị ấy, mà mình vẫn yêu nàng, cũng đặc biệt sợ chị ấy không thương mình, chỉ là không đành lòng cự tuyệt mình. Giờ phút này Phạm Vân Huyên xác định khi đó chị ấy không phải dùng tình cảm yêu mình, chẳng qua chỉ là thương tiếc mình, trong lòng cũng chưa từng có loại thích đó."Sau này chị sẽ thật tốt phải không?" Phạm Vân Huyên hy vọng chị ấy có thể bình tâm một chút, trước kia trong mắt chị ấy luôn để lộ ra một cỗ không khí ưu thương, mình luôn muốn giúp chị ấy xóa đi, giờ phút này mắt chị ấy đã không còn cỗ ưu buồn đó nữa, nhưng Phạm Vân Huyên vẫn lo lắng."Không yên lòng lớn nhất của tôi chính là em..."Phạm Vân Huyên vẫn còn có nhiều lời muốn nói với người kia, nhưng người kia lại dần dần mơ hồ, rồi biến mất, Phạm Vân Huyên mới thức giấc, tỉnh mộng, theo bản năng chụp vào bên cạnh mình, cảm giác được thân thể ấm áp của Lâm Thụy Cảnh, mới cảm thấy có chút an lòng.Nhớ lại những chuyện trong giấc mơ kia, Phạm Vân Huyên nhìn về bốn phía, bốn phía trống trơn, đen nhánh một mảnh, cũng không tìm thấy người nàng muốn, nhưng cũng chẳng biết tại sao Phạm Vân Huyên vẫn cảm thấy người kia đã đến, không phải là trong giấc mộng. Mặc dù có chút buồn bã, nhưng nội tâm của nàng đã nhẹ nhõm rất nhiều.Hôm sau, các nàng ngủ thẳng đến trưa, Phạm Vân Huyên vẫn tỉnh dậy trước, nhìn Lâm Thụy Cảnh vẫn còn ngủ, lòng Phạm Vân Huyên chưa từng cảm thấy hạnh phúc như vậy bao giờ. Nàng rời giường mở rèm cửa sổ, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào phòng ngủ, căn phòng lập tức sáng sủa lên, Phạm Vân Huyên nhắm mắt cảm nhận ánh mặt trời ấm áp. Phạm Vân Huyên có cảm giác mọi chuyện đã khác biệt, ánh mặt trời hình như cũng rực rỡ hơn.Ánh sáng mãnh liệt kí©h thí©ɧ, Lâm Thuỵ Cảnh cũng tỉnh lại, cô nhìn thấy Phạm Vân Huyên hơi mỉm cười, nhắm hai mắt hưởng thụ ánh mặt trời, giống như ánh sáng kia là từ trên người Phạm Vân Huyên chiếu rọi ra, đặc biệt đẹp chói mắt. Lâm Thụy Cảnh cảm thấy trong lòng mình rung động, cô cảm thấy cô và Phạm Vân Huyên có điểm giống như vợ chồng già, ai, có loại cảm giác này, thật là kỳ quái! Lâm Thụy Cảnh ôm gối đầu vào trong ngực, tựa lên thành giường lẳng lặng nhìn bóng lưng của Phạm Vân Huyên. Cảm giác vì diệu trong lòng tiếp tục vô thanh vô tức lan tràn ra, cảm giác thích Phạm Vân Huyên ngày càng mãnh liệt, thích đến mức không cần để ý đến lòng nàng có còn cất giấu hình bóng một người khác hay không, như vậy có lẽ là yêu rồi đi. Là yêu sao? Lâm Thụy Cảnh có chút hoảng hốt.Phạm Vân Huyên xoay người, thấy Lâm Thụy Cảnh ôm gối đầu ngẩn người ngồi trên giường, khi nhìn thấy ánh mắt mình, mới lấy lại tinh thần."Có đói bụng không, em rửa mặt xong chuẩn bị bữa sáng cho chị." Phạm Vân Huyên ôn nhu hỏi.Lâm Thụy Cảnh lắc đầu, chỉ lẳng lặng ngoắc ngoắc Phạm Vân Huyên lại, giờ phút này cô đặc biệt muốn ôm Phạm Vân Huyên một cái.Phạm Vân Huyên bước tới trước giường, ngồi bên người Lâm Thụy Cảnh, nàng vừa mới ngồi xuống, Lâm Thụy Cảnh liền ôm thấy thân thể nàng."Sao vậy?" Phạm Vân Huyên cảm thấy hôm nay Lâm Thụy Cảnh có chút lạ."Không sao, chỉ muốn ôm em một chút." Lâm Thụy Cảnh dùng âm thanh mềm nhũn nói, thật ra cô cũng không biết mình phát thần kinh gì nữa, chỉ muốn ôm Phạm Vân Huyên một cái, tham luyến khí tức trên người Phạm Vân Huyên, đại khái là thỉnh thoảng cũng muốn làm nũng một chút.Trong lòng Phạm Vân Huyên hóa thành kẹo đường, vừa ngọt vừa mềm, nàng cũng ôm lại Lâm Thụy Cảnh."Em thích chị ấy, nhưng em yêu chị." Phạm Vân Huyên nhẹ nhàng nói bên tai Lâm Thụy Cảnh, giống như nói cho Lâm Thụy Cảnh, người đó đã trở thành quá khứ.Lâm Thụy Cảnh nghe vậy, cảm giác trong lòng bắt đầu nóng lên, nóng đến sôi sục.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương