Kiến rồi kiến, hoa và hoa, chi lại chim.
Kouji.
Trên bìa của cuốn vở này có những dòng chữ tuyệt diệu, “Mừng Kitou ngày tốt nghiệp.Chỉ dành riêng em … Thầy Okamoto.” Tôi thực sự hạnh phúc.
Thầy ấy bề ngoài có vẻ hơi đáng sợ, nhưng kì thực lại rất tốt, thầy ấy rất thích hoa.
Tôi đã cảm ơn thầy với tất cả tấm lòng, sự yêu mến và lòng biết ơn. Thầy đã dạy cho tôi ý nghĩa của bài hát này:
“ Một con kiến bò là một con kiến, thẳng thắn và rõ ràng. Nó cũng như khi chúng ta gọi một bông hoa ngát hương là hoa, chim giang rộng cánh trên trời xanh là chim.”
“ Một con chim chán nản bay vυ"t lên trời xanh, bỏ quên những mái nhà và tán cây xanh thẫm”.
Tôi không hiểu lắm ý nghĩa bài hát, dù chỉ một nửa. Nhưng tôi có thể nói rằng thầy ấy đang cố động viên mình. Cái cảm giác “Mình sẽ làm được” luôn thúc giục bên trong tôi.
“Em thử nghĩ xem, thầy đã viết bằng cái gì?”
“Em đoán, có thể không phải bằng bàn chải …”
“Tất nhiên, thầy viết bằng cái tăm với mực tàu” – Thầy cười to chỉ vào hàng chữ liêu xiên trên trang giấy.
Tôi đỏ mặt, mình vừa có một ý nghĩ đáng sợ.
“Này, em có để ý tới mấy sợ ruy băng kia không, em có thể treo nó lên tường không?”
“Được ạ! “ – Tôi hấp tấp
Thầy cười và quay đi.
Tôi sẽ không thể ngờ rằng buổi nói chuyện bất ngờ đó lại là ngày tốt nghiệp của mình.
Nhưng không sao, dù tôi sẽ chẳng bao giờ quên.
Hãy theo dõi và cổ vũ cho tôi nhé!