Chương 103: Kiếp trước

Edit + Beta: Vịt

Hạ Bạch tựa vào trên giường nghe vậy đặt album ảnh xuống, nhìn về phía Địch Thu Hạc biểu tình căng thẳng, nghiêng người qua cầm lấy tay anh.

Địch Thu Hạc hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn cậu một cái, biểu tình dịu rất nhiều, cầm ngược lại tay cậu, thu hồi tầm mắt nhìn về phía An Hy Hy, ngữ khí chậm lại một chút, nói, "Cô còn biết những cái gì, đều nói ra. Cô chần chừ do dự hẳn là lo lắng, tôi có thể bảo đảm với cô, cho dù sau này tôi muốn thu thập đám tâm phúc của Tần gia, cũng có thể nghĩ cách bảo vệ một mạng của cha cô."

Những lời này trực tiếp chọt trúng điểm lo lắng của An Hy Hy, cô nhìn Địch Thu Hạc một cái, lại nhìn một cái Vương Bác Nghị bị cô kề sát nhưng vẫn cứ không phản ứng, nhắm mắt lại, từ từ ngồi thẳng thân thể, thanh âm ổn rất nhiều, "Cám ơn Địch thiếu...... Năm ngoái, tôi vì Bác Nghị phản bội Tần Lỵ, từng cung cấp cho Tần Lỵ mấy tin tức giả, còn chia tay với bạn trai cũ đã bàn cưới xin. Cha tôi có lẽ là ý thức được chút gì, mặc dù không nói rõ, nhưng lại một mực lén lút chuẩn bị đường lui cho tôi. Trong đoàn tâm phúc Tần gia chỉ đại khái biết đối phương cũng sử dụng qua thuốc, nhưng không biết thuốc cụ thể dùng ở đâu, nhược điểm cặn kẽ chỉ có Tần Minh Cường biết, cha tôi lo lắng tôi sau khi phản bội bị Tần Lỵ và đoàn tâm phúc phát hiện sẽ đối với tôi bất lợi, liền lén lút bắt đầu điều tra chứng cớ dùng thuốc của các tâm phúc khác."

Địch Thu Hạc cau mày hỏi thăm, "Cha cô đều tra ra được cái gì rồi?"

"Đã tra ra chứng cớ dùng thuốc của bốn vị tâm phúc trong đó." An Hy Hy nói đến đây dừng một chút, ra hiệu USB cầm trong tay anh, bổ sung, "Đồ đều ở bên trong, vừa xem liền hiểu. Ngoại trừ cái đó, cha tôi còn tra ra dược hiệu của mấy loại thuốc này."

Dược hiệu?

Địch Thu Hạc không tự chủ thu chặt bàn tay, sau khi nghe thấy tiếng hít khi nhịn đau của Hạ Bạch lại nhanh chóng buông ra, nghiêng người nhẹ nhàng nhu nhu máu ứ đọng tiêm lưu lại trên mu bàn tay cậu, "Xin lỗi, làm đau em rồi."

"Không sao." Hạ Bạch lắc đầu, dứt quá cọ tới, quấn chăn tựa vào bên cạnh anh, không tiếng động an ủi.

Địch Thu Hạc mặt mày ôn nhu xuống, sờ sờ tóc cậu.

An Hy Hy nghe được giọng nói của Hạ Bạch, nhịn không được ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Địch Thu Hạc đang nghiêng đầu cùng Hạ Bạch lộ ra nửa thân ảnh nói chuyện, biểu tình rất ôn nhu, một chút không thấy bén nhọn lúc đối mặt với mình.

Cô nhớ tới kiềm nén lãnh đạm của Vương Bác Nghị hai ngày này, trái tim run rẩy, ý nghĩ trong lòng càng thêm kiên định, chờ sau khi Địch Thu Hạc nói xong lại lần nữa nhìn sang, nhanh chóng ổn định thanh âm, tiếp tục nói, "Thuốc được Tần Minh Cường mang về số lượng không rõ, nhưng khẳng định không nhiều lắm, theo như cha tôi nói, số thuốc kia năm đó đã bị mấy tâm phúc chia nhau xong dùng hết. Thuốc cha tôi cầm được sẽ làm cho người ta xuất hiện triệu chứng trúng gió, tê liệt ở giường không thể nhúc nhích, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. Trong bốn vị tâm phúc khác tra được, trong đó có một người dùng thuốc giống với cha tôi, thuốc của ba người khác, dược hiệu 2 người khác là làm cho người ta tinh thần tɧác ɭoạи, biến thành người điên, người còn lại là làm cho thân thể người ta trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng yếu dần, bất tri bất giác bỏ mạng."

Địch Thu Hạc nghe tới một câu cuối cùng thân thể chấn động, tay cầm USB từ từ thu chặt. Hạ Bạch tựa vào trên người anh thì đột nhiên choáng váng trong nháy mắt, trong đầu mơ hồ hiện lên một vài hình ảnh và thanh âm, nhịn không được giơ tay lên đỡ trán.

"Tần Lỵ lần này trở về tìm tôi, chính là dùng những thứ này...... Và một vài thứ khá riêng tư uy hϊếp tôi. Năm đó tôi vì bạn trai cũ nịnh bợ Tần Lỵ, dùng lý do giúp hắn leo lên, dụ dỗ tôi tới chỗ Địch Biên làm trợ lý, còn để cho tôi...... Để cho tôi thông đồng với Bác Nghị lúc ấy ở trong team Địch Biên biểu hiện xuất sắc nhất...... Tôi, tôi cùng Bác Nghị sớm chiều ở chung từ từ rõ ràng, người đàn ông chân chính yêu tôi, sẽ không đẩy tôi vào hiểm cảnh và bên cạnh người đàn ông khác, cũng rõ ràng cha liều mạng muốn để cho tôi tránh khỏi dụng tâm lương khổ của Tần gia, sau khi tỉnh ngộ, tôi không chút do dự lựa chọn Bác Nghị, cùng bạn trai cũ chia tay, nhưng tôi không nghĩ tới......" Cô cúi đầu, đè xuống nghẹn ngào đột nhiên nổi lên, cưỡng bức chính mình tiếp tục nói, "Nhưng tôi không nghĩ tới bạn trai cũ của tôi sẽ phát rồ như vậy, cư nhiên dưới bày mưu đặt kế của Tần Lỵ, chụp được tôi cùng hắn...... Tôi không rõ lắm, lúc ấy tôi còn là người trong phe Tần gia, Tần Lỵ tại sao muốn làm như vậy, tôi hoàn toàn không nghĩ tới, cho nên lúc hắn tới tìm tôi tôi mới......"

"Bà ta chỉ là tính kế và biện pháp dự phòng theo thói quen mà thôi, từ những thứ cô nói mà nhìn, bạn trai cũ của cô là rõ ràng đã phản bội hướng Tần Lỵ, mà cha cô hẳn là vẫn trung thành với Tần Minh Cường, nói cho cùng chỉ là lục đυ.c giữa hai phe cánh mà thôi. Dựa vào nhược điểm duy trì team ở chung một chỗ, nhưng đâu có cái gì tín nhiệm gì đáng nói." Địch Thu Hạc ngữ khí lãnh đạm nói một câu, trong mắt tâm tình u ám mãnh liệt.

Tranh đấu phe phái nội bộ Tần gia làm sao chỉ có Tần Minh Cường và Tần Lỵ, lúc ấy Tần Vinh được Nghiêm gia ủng hộ nhưng cũ là chen một chân. Một Tần Minh Cường đại biểu thế lực thế hệ trước của Tần gia, một Tần Lỵ cột cùng một chỗ với Hoàng Đô, một Tần Vinh có Nghiêm gia nâng đỡ, một nhà ba người, cha không phải cha, con không phải con, tính kế lẫn nhau lại cấu kết với nhau làm việc xấu, cho dù không có anh nhúng tay, cũng sớm muộn sẽ tự mình tranh đấu, hao tổn chơi xong.

Chân tướng năm đó so với trong tưởng tượng của anh càng buồn nôn, cả gia đình Tần gia, thật là chết một vạn lần cũng không đủ chuộc tội.

Cũng không biết anh nói câu nào đâm chọt An Hy Hy, nước mắt cô vốn đã ngừng đột nhiên chảy ra, giơ tay lên che mặt, run rẩy nói, "Đều là lỗi của tôi, nếu không phải tôi, cha sẽ không biến thành tiến thoái lưỡng nan, sẽ không vì bảo vệ tôi đi tra những thứ đó, hiện tại cũng sẽ không sau khi Tần Minh Cường chết, bị những người khác liên hợp lại cùng nhau nhằm vào. Hồi đó tôi vì cái gọi là tình yêu không để ý phản đối của cha tới bên cạnh Địch Biên, hiện tại tôi lại vì bản thân...... Tôi sao có thể biến thành bộ dáng này...... Sao có thể......"

Cô khóc tới quá tuyệt vọng quá thống khổ, Hạ Bạch nghe, chỉ cảm thấy càng thêm nhức đầu, trên người cũng bắt đầu từng trận rét run. Lý trí còn sót lại nói với cậu, hiện tại trong lòng Địch Thu Hạc khẳng định rất khó chịu, cậu không thể để anh lo lắng, nhưng thân thể lại không nghe sai sử của cậu, bắt đầu từ từ trượt xuống.

Vương Bác Nghị vẫn luôn ngồi bất động rốt cục nhịn không được, đưa tay ôm An Hy Hy đang khóc tới trong ngực, trấn an vỗ sống lưng cô.

"Xin lỗi......" An Hy Hy lập tức ôm chặt hắn, giống như là túm được cọng cọ cứu mạng cuối cùng, lời không thành điệu nói, "Em sẽ không làm loạn nữa, Bác Nghị, anh đừng không quan tâm em...... cầu xin anh...... Anh giam em lại cũng được, chỉ cầu anh đừng không quan tâm em......"

Tay Vương Bác Nghị ôm cô nàng lại siết chặt, nghiêng đầu nhìn về phía Địch Thu Hạc, giọng khàn khàn nói, "Xin lỗi, để cô ấy ồn ào tới anh, tôi trước đưa cô ấy ra ngoài."

Địch Thu Hạc gật đầu, quay đầu thấy Hạ Bạch tựa hồ tựa vào trong chăn ngủ thϊếp đi, cẩn thận dịch chuyển thân thể đứng dậy, đưa hai người ra cửa.

Ấm áp bên cạnh dựa vào biến mất, tiếng lòng căng thẳng của Hạ Bạch đột nhiên buông lỏng, tê liệt ở trong chăn, hình ảnh vụn vặt lẻ tẻ dần dần trở nên rõ ràng, ý thức hôn mê giống như là bị đẩy vào mộng cảnh khác.

"Cái kia, quấy rầy chút, tôi muốn báo án."

"Khả năng là mưu sát."

"Lão Đại! Phát hiện trọng đại! Địch Thu Hạc không phải là tự sát! Là hắn bị gϊếŧ! Có người chụp được chứng cớ!"

......

Ánh đèn tháp chuông, tiếng còi cảnh sát, tiếng hú của xe cứu thương, tiếng nói chuyện nhanh chóng của nhân viên chăm sóc ở bên tai...... Đống lớn thanh âm hoặc quen thuộc hoặc không quen thuộc xuất hiện ở bên tai, khuấy động thần kinh của cậu, làm cho cậu khổ không thể tả.

"Không phải vừa mới ngủ trưa tỉnh dậy ư, sao lại ngủ rồi, ham ngủ như vậy, cẩn thận buổi tối ngủ không được."

Thanh âm rèm bị kéo ra, sau đó hơi thở quen thuộc tới gần.

Cậu chịu đựng nhức đầu mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn Địch Thu Hạc khom lưng dựa tới, há miệng muốn nói chuyện, bên tai lại đột nhiên "Ông" một tiếng, sau đó trước mắt tối sầm, tất cả thanh âm dần dần đi xa.

"Tiểu Bạch? Tiểu Bạch! Em làm sao toàn thân đều là mồ hôi...... Tiểu Bạch em tỉnh, bác sĩ! Bác sĩ!"

Thân thể được ôm vào cái ôm nào đó quen thuộc lại ấm áp, cậu không giãy dụa nữa, ý thức triệt để đi xa.

"Tích — tích — tích —"

"Cậu tiểu tử ngốc này, lúc này mới qua cuộc sống may mắn mấy năm, làm sao lại bắt đầu xui xẻo, còn vừa gục liền gục lớn như vậy."

Thân thể nặng trĩu tới cảm thụ không được tồn tại của tứ chi, cậu mạnh chống mở mắt ra, trong tầm mắt lại là một mảnh đen kịt.

"Sớm biết đã không mời cậu tham gia triển lãm nhϊếp ảnh, bây giờ tốt rồi, vì chụp cảnh đêm rách, đem mạng đều góp vào...... Mấy kẻ có tiền trời phạt kia, tình yêu nhà giàu máu chó hắt đâu không hắt, làm gì lại hắt lên người cậu."

Thanh âm khàn khàn mang theo nức nở không ngừng quở trách, ý thức hôn mê dần dần thanh tỉnh, tầm mắt đen kịt thay đổi, hiện ra một hình dáng phòng bệnh."

"Lại là bỏ thuốc lại là mưu sát, những người đó cho rằng quay phim sao, quay phim cũng không dám độc như vậy a!"

Thanh âm khàn khàn lại vang, phía dưới giường bệnh nằm tựa hồ bị vỗ vỗ, thần chí cậu rốt cục hấp lại, con ngươi chuyển động qua lại chút, nhìn thấy các loại dụng cụ chữa bệnh bên giường bệnh và một thân ảnh béo lùn ưỡn thẳng bụng.

"Sao cậu lại xui xẻo mà uống nước trái cây người ta chuẩn bị cho ảnh đế rách kia như vậy chứ, cậu thiếu một ngụm nước trái cây sao! Như vậy vừa khéo, ảnh đế rách kia đáng chết vẫn là chết rồi! Mạng của cậu cũng góp vào vô ích!"

Giường lại bị dùng sức vỗ hai cái, Hạ Bạch rốt cục nhận ra thanh âm quen thuộc đã lâu không nghe thấy, có chút khϊếp sợ, lại mơ hồ ý thức được cái gì, khó khăn nghiêng đầu qua bên kia, "Sớm...... Sớm......"

"Huh? Tiểu Bạch?"

Thanh âm khàn khàn tới gần, sau đó khuôn mặt vô cùng nghệ thuật hỉ cảm của Triệu Thiên Hồ xuất hiện ở trong tầm mắt, lỗ mũi đỏ rực, mắt cũng đỏ rực, hiển nhiên là vừa khóc một trận.

Hạ Bạch trợn to hai mắt, Triệu Thiên Hồ, thật sự là Triệu Thiên Hồ...... Sau khi sống lại cậu chỉ ở lễ hội nghệ thuật của sinh viên đại học quốc tế gặp qua Triệu Thiên Hồ một lần, cùng hắn một lần nữa kết bạn, Triệu Thiên Hồ khi đó còn chưa già như vậy, cho nên Triệu Thiên Hồ hiện tại hẳn là...... Cậu trở lại? Trở lại kiếp trước? Vậy Thu Hạc làm sao bây giờ? Cho nên Thu Hạc kiếp này đã chết?

Không! Thu Hạc —

"Tích tích tích —"

"Lại tới nữa lại tới nữa." Nghe được dụng cụ chữa bệnh kêu loạn, biểu tình Triệu Thiên Hồ lập tức thay đổi, nhanh chóng ấn chuông gọi đầu giường. Lo lắng sờ đầu Hạ Bạch, nhỏ giọng dỗ nói, "Không khó chịu a, ngủ đi, tiếp tục ngủ đi, ta không tỉnh nữa, tỉnh một lần khó chịu một lần, tiếp tục ngủ đi, ngủ an an ổn ổn đi, dù gì cũng không khó khăn như vậy......"

Nói tới sau đó không nói được nữa, Triệu Thiên Hồ nghiêng đầu kéo tay áo lên xoa xoa mắt, nhịn không được lại vỗ giường một cái, "Kẻ có tiền khốn khϊếp, đây rốt cục là hạ loại thuốc thất đức gì! Hại mạng người cũng không lưu loát chút, uổng phí làm cho người ta chịu bao tội! Tiểu Bạch nhà ta một đứa nhỏ bao thông minh chứ, lại bị làm thành bộ dáng kẻ ngu hiện tại!"

Thân thể quả thật rất khó chịu, đặc biệt là đại não, giống như là có lửa đang nướng, cậu chớp chớp mắt, sau khi nghe thấy tiếng bước chân cử động con ngươi, nhìn về phía Hình Thiệu Phong theo bác sĩ tiến vào, mở miệng muốn nói chuyện.

Bác sĩ vây tới, thân thể bị tiêm cái gì đó, tứ chi lại lần nữa trở nên tê liệt, sau đó bác sĩ lắc lắc đầu với Hình Thiệu Phong và Triệu Thiên Hồ, thở dài, "Đoán chừng sống không qua tối nay, mọi người...... nén bi thương."

Nén bi thương? Nén bi thương cái gì?

Ý thức lại lần nữa trở nên mơ hồ, hình ảnh trước mắt giống như là bị người khóa lại, Triệu Thiên Hồ bắt đầu khóc, Hình Thiệu Phong mặt trầm như nước đứng ở một bên không nói lời nào, Ngưu Tuấn Kiệt phiên bản thành thục mang theo Trịnh Nhã vội vã chạy tới, nóng nảy lo lắng chửi to một lúc sau đó giống như đứa trẻ nhào vào bên giường bệnh khóc lên, sau đó Trần Kiệt chạy tới, Vương Hổ người đang ở quê cũng không ngừng gọi điện tới......

Hết thảy đều trở nên lộn xộn, chờ lúc ý thức cậu lại lần nữa trở nên rõ ràng, trời đã triệt để tối, trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người Hình Thiệu Phong và Ngưu Tuấn Kiệt.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì." Ngưu Tuấn Kiệt tựa vào bên cửa sổ, ngón tay kẹp một điếu thuốc cuốn qua lại, mắt mang theo ác độc, "Rốt cuộc kẻ nào hạ thuốc Tiểu Bạch! Thật sự không có cách nào chữa sao!"

"Thuốc hạ quá nặng, nếu như nhẹ một chút còn cứu được, chỉ sẽ dẫn tới tinh thần thất thường, nhưng hiện tại...... Hạ Bạch kỳ thực đã không có ý thức rõ ràng, mở mắt nhắm mắt cũng chỉ là phản ứng thân thể, hiện tại bất quá là đang chờ chết mà thôi." Hình Thiệu Phong giơ tay lên lau mặt, thanh âm có chút trầm, "Hạ Bạch lần này hoàn toàn là gặp phải tai bay vạ gió, ảnh đế Địch Thu Hạc mấy hôm trước nhảy lầu tử vong kỳ thực là bị mẹ kế và em gái hắn mưu sát, trước khi bị "nhảy lầu", em gái hắn đã từng định bỏ thuốc cho hắn. Lúc ấy Hạ Bạch cùng hắn ở cùng cửa tiệm ăn gì đó, thần xui quỷ khiến đυ.ng phải hắn một chút, đồ uống hai người cầm trong tay rơi xuống đất, bởi vì đồ uống hai người uống là cùng một loại, liền nhặt nhầm."

Ngưu Tuấn Kiệt bẻ gãy điếu thuốc trong tay, cắn răng nói, "Cho nên Tiểu Bạch cứ như vậy thay ảnh đế kia cản họa?"

"Còn hơn thế...... Tôi thật hoài nghi Hạ Bạch có phải hay không kiếp trước nợ ảnh đế kia." Hình Thiệu Phong nhíu mày lại, biểu tình rất khó coi, "Sau khi mua xong đồ uống Hạ Bạch trực tiếp lên núi chờ chụp cảnh đêm, đêm đó trùng hợp chụp được hình ảnh ảnh đế kia bị mẹ kế và em gái lần thứ hai mưu hại dẫn tới rơi lầu. Hạ Bạch lúc ngày thứ hai chỉnh ảnh phát hiện không đúng, nhanh chóng đi báo cảnh sát, vì tiết kiệm thời gian, liền trên đường tới cục cảnh sát tiện tay cầm bình đồ uống vẫn không động tới kia, ăn bánh bao lót bụng, giải quyết một chút bữa sáng. Cậu ấy vừa báo xong án dược hiệu liền phát tác, trực tiếp té xỉu ở cục cảnh sát, đồ uống kia thành chứng cớ, dẫn tới chuyện một ngày trước."

"Cái ĐM......" Biểu tình Ngưu Tuấn Kiệt đều méo mó. Đầu tiên là báo án chọc rách giả tạo "Tự sát", sau đó đưa lên chứng cớ, cho cảnh sát phương hướng điều tra, ôi đệt......"

"Cũng bởi vì chứng cớ này, cảnh sát trực tiếp đâm rách khẩu cung giả mà trợ lý động thủ đẩy người kia khai sau khi vụ án phát sinh, dẫn ra em gái của ảnh đế, sau đó nhỏ củ cải mang theo bùn, đem người liên quan toàn bộ điều tra."

Ngưu Tuấn Kiệt nhịn không được hung hăng đấm cửa sổ bên cạnh một cái, giận tới hốc mắt đỏ ngầu, "Mấy thứ đồ chơi ăn thịt người này...... Kẻ nào hại người, tôi muốn bọn họ chết không tử tế được!"

"Bọn họ đã chết không được tử tế." Hình Thiệu Phong nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ, vẻ mặt cũng lạnh xuống, "Sau khi Hạ Bạch xảy ra chuyện tôi một mực theo chuyện này, Hoàng Đô và Tần gia, bọn họ một cái đều trốn không thoát."

"Nhưng Tiểu Bạch lại không về được nữa......" Ngưu Tuấn Kiệt chôn mặt trong cánh tay, thanh âm lại nghẹn ngào, "Những người đó bị báo ứng thì sao, Tiểu Bạch đã không về được......"

Hình Thiệu Phong rũ mắt, thanh âm thấp xuống, "Đừng khóc...... Trước hảo hảo bồi cậu ấy trải qua tối nay đi."

"Tích —"

Giống như là có thứ gì đó ở trong đầu bùng nổ, cậu giật giật ngón tay, ý thức lâm vào bóng tối.

Bộp, ùng ục.

"A, xin lỗi." Hạ Bạch khom lưng nhặt hai chai đồ uống trên mặt đất lên, tiện tay đưa cho nam nhân đeo kính râm và mũ trước người một chai, nhếch lên khóe miệng cười cười, "Thật khéo, chúng ta uống là cùng một loại hương vị nước trái cây, duyên phận nha."

Tầm mắt sau kính râm của nam nhân chuyển động, rơi vào trên lúm đồng lộ ra má trái cậu, dừng lại hai giây sau đó nhàn nhạt di chuyển, nhận lấy đồ uống, gật gật đầu, cùng cậu dịch người đi qua, hướng phòng trọ đi ra ngoài.

Hạ Bạch quay đầu lại, đưa mắt nhìn nam nhân lên xe rời đi, xoa cằm, "Hình như có chút soái a...... Chả lẽ là minh tinh?"

Hình ảnh vỡ vụn, ý thức mông lung thức tỉnh, sau đó thân thể nặng nề, mở mắt.

"Tiểu Bạch?"

Một khuôn mặt đẹp trai tiều tụy mang theo quầng thâm mắt duỗi tới, trong mắt mang theo kích động và mừng rỡ, "Tiểu Bạch em tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu hay không, có đói không? Chờ chút, anh trước giúp em gọi bác sĩ."

Hạ Bạch trì độn nhìn chằm chằm anh vài giây, sau đó quay đầu nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh, thử giơ tay lên.

Cậu vừa rồi đó là...... Mơ tới hình ảnh lúc chết kiếp trước sao?

Cho nên cậu kiếp trước cuối cùng là chết a...... Khó trách sau khi sống lại chỉ nhớ rõ chuyện báo cảnh sát, hóa ra đầu óc cậu sau đó đã bị độc u mê......

"Anh ở đây."

Địch Thu Hạc nhanh chóng cầm tay cậu giơ lên, nhẹ nhàng hôn mu bàn tay cậu, sau đó khom lưng hôn trán cậu, giúp cậu vuốt trán, ôn nhu nói, "Lần này em ngất mọi người đều sợ chết, bác sĩ nói em là bị kí©h thí©ɧ mới ngất, xin lỗi, lần sau sẽ không để cho em nghe mấy chuyện lung tung kia nữa, tỉnh lại là tốt rồi."

Hạ Bạch hoàn hồn, chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vài giây, rút tay ra bên ngoài.

"...... Tiểu Bạch?"

Lực đạo nắm trên tay hết sức khắc chết, Hạ Bạch rất nhanh liền rút tay ra, sau đó không chút do dự vỗ mặt Địch Thu Hạc, đẩy ra bên ngoài, "Xấu muốn chết...... Tránh ra, anh cái con gà cay ăn hại."

Địch Thu Hạc vừa tỉnh đã bị ghét bỏ có chút mê mang, "Tiểu Bạch em làm sao vậy?"

"Tránh ra." Hạ Bạch nín thở, thu tay lại chôn mình tới trong chăn, cắn răng, "Em tạm thời không muốn nhìn thấy anh, để cho em yên chút."

Địch Thu Hạc nhìn nhìn cái bọc chăn, lại nhìn nhìn cái tay rơi xuống của mình, lo lắng, "Tiểu Bạch em rốt cục sao thế? Có phải có chỗ nào không thoải mái?"

"Em chỗ nào cũng không thoải mái!" Hạ Bạch cắn góc chăn, ở trong chăn cáu kỉnh lăn lộn.

Không thoải mái! Đương nhiên không thoải mái! Con gà cay khốn khϊếp! Đền mạng cậu!

_________________

#1: Thế là kiếp trước hay kiếp này chúng nó đều quấn lấy nhau =))))))

#2: Còn 3 chương nữa hoàn chính văn các thím ạ. Tui sẽ cố trong 2 ngày tới trước khi về nghỉ lễ. Còn 7 PN trong kỳ nghỉ lễ sẽ mần từ từ:****