Đôi khi phụ nữ có trực giác chính xác đến đáng sợ.
"Vậy dì à, mọi người cứ tiếp tục ăn nhé, cháu đi vệ sinh một lát."
Thấy Vân Tử Lăng đi năm phút còn chưa ra mà Hoắc Ảnh Quân lại biến mất,
Vân Tử Diễm lập tức đứng ngồi không yên.
Khúc Tịnh Kỳ gật gật đầu, tiếp tục nói chuyện với Khúc Tịnh Quân về việc
nhà.
Bởi vì Hoắc Nhã Linh đã có Khúc Tịnh Quân ở bên cạnh, nên cô ta không
thèm quan tâm đến việc ai bị mất tích.
Trong nhà vệ sinh, Vân Tử Lăng nhíu mày, nắm chặt vạt áo sơ mi của người
đàn ông, cảm thấy mình sắp ngã xuống.
Người đàn ông đang gặm vai cô, hung hăng như một sự trừng phạt, anh
dùng một lực rất mạnh, không hề có chút thương hại nào.
Đau đớn!
Đau thấu ruột thấu tim.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên.
Nhưng kiểu kết hợp không ăn ý này thực sự khiến cô rất đau, đau không thể
chịu đựng nổi.
Chân mày của Vân Tử Lăng nhíu chặt lại đến mức sắp kẹp chết được cả con
kiến.
Khi nào thì loại dày vò đau khổ này mới kết thúc?
"Két" một tiếng, cánh cửa sau lưng cô bị vặn vẹo một chút.
Trong tích tắc, cô dường như được sống lại.
Cuối cùng cũng đến rồi sao?
――
Tại sao cửa lại bị khóa?
Sự lo lắng của Vân Tử Diễm càng lúc càng sâu.
Thế là cô ta bắt đầu vội vàng gõ cửa: "Tử Lăng, Tử Lăng, em có ở trong đó
không?"
Động tác của người đàn ông đột nhiên dừng lại.
Vân Tử Lăng mím môi, nhìn chằm chằm vào người đàn ông, nhướng mày.
"Tử Lăng, Tử Lăng, em ở đâu?" Giọng nói của Vân Tử Diễm rõ ràng có chút
lo lắng.
"Chị ơi, em…" Lời nói dừng lại một lúc, đột nhiên lại vang lên lần nữa: "Em ~
ở ~ á ~ ở trong này... trong này này… a…"
Giọng thở hổn hển nghe vô cùng khó hiểu vang lên.
Âm thanh này khiến toàn bộ thần kinh Vân Tử Diễm lập tức trở nên căng
thẳng.
"Tử Lăng, em bị sao vậy?" Vân Tử Diễm vội vàng hỏi.
Người đàn ông xoa xoa má cô bằng những ngón tay gầy guộc chai sạn, trầm
giọng nói: "Đây là kết quả cô muốn sao?"
Vân Tử Lăng mỉm cười nhìn về phía anh: "Có lẽ vậy!"
Người đàn ông cười lạnh, ánh mắt độc đoán bắn thẳng vào trái tim cô, tựa
như đang muốn nhìn thấu đáo con người sâu thẳm trong cô.
Vân Tử Lăng không né tránh ánh mắt của anh.
Dù sao thì cứ để Vân Tử Diễm biết là được rồi.
"Khıêυ khí©h tôi? Cô đã bao giờ nghĩ đến kết cục chưa?" Người đàn ông nói
rồi đưa ra hình phạt trực tiếp nhất.
Vân Tử Lăng lập tức ưỡn người vì đau, mồ hôi túa ra trên trán, đau quá!
"Ngoại trừ tính mạng của tôi ra thì tôi không phải lo lắng gì cả. Nếu tôi khiêu
khích anh thì sao?" Cô đưa tay sờ lên gò má tuấn tú của anh: "Vân Tử Lăng
tôi đây không có gì cần phải thua thiệt!"
"Thật sao? Cô thực sự nghĩ rằng cô ta sẽ ngu ngốc như vậy sao?"
Người đàn ông cong môi, vuốt nắm cằm của cô: "Vân Tử Lăng, cô còn ngu
ngốc hơn cô ta rất nhiều!"
Lời nói kèm theo hành vi của anh, khiến cho con người ta càng lúc không thể
thở nổi.
Ngoài sự kiên nhẫn ra, Vân Tử Lăng không đáp lại bất cứ cái gì.
Một thời gian dài trôi qua, cuối cùng cũng kết thúc.
Vân Tử Lăng ngồi trên mặt đất, cảm thấy vô cùng xấu hổ, cả người chật vật
không chịu được.
"Người ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, mới chính là anh!"
Vân Tử Lăng nhìn anh tủm tỉm cười tự giễu mình xong, sau đó vẻ mặt cô lập
tức trở nên vô cảm chỉ trong một giây, trực tiếp quay người rời đi mà không
nhìn lại.
Mà đằng sau cánh cửa đó, quả thực không có Vân Tử Diễm.
Vân Tử Lăng nhìn cánh cửa đóng chặt và khẽ nở nụ cười nhẹ.
Quả nhiên Vân Tử Diễm thực sự rất thông minh, cô ta biết rõ cô đang đùa
giỡn với Hoắc Ảnh Quân của mình, vậy mà lại có thể rời đi mà không hề làm
gì cả.
Đúng là thực sự rất tàn nhẫn!
Chỉ có điều…
Khóe miệng nhếch lên, cô đứng dậy, chỉnh lại quần áo cho gọn gàng.
Sau đó Vân Tử Lăng lập tức trèo lên bồn rửa mặt và lấy chiếc máy quay
phim nhỏ xíu xuống.
"Nếu đã không thể chết được thì chơi lớn một phen cho bất ngờ đi!"
Khi Vân Tử Lăng ra khỏi nhà vệ sinh, Khúc Tịnh Kỳ đã không còn ở đây nữa.
Hoắc Nhã Linh đang cười cười nói nói với Khúc Tịnh Quân
Mà cặp đôi bên ngoài kia thì đang ưu nhã ăn uống, thỉnh thoảng còn liếc nhìn
nhau một cái.
Những người không biết chuyện đều nghĩ rằng bọn họ rất tình cảm.
Nhưng mà lại không một ai biết.
Một giây trước, người đàn ông này vẫn đang làʍ t̠ìиɦ với cô trong nhà vệ
sinh.
"Tử Lăng." Khúc Tịnh Quân thấy cô đi ra, vội vàng đứng lên, đi tới: "Chị gái
em nói em bị tiêu chảy, sao rồi? Có cần phải đến bệnh viện không?"
"Không sao đâu." Vân Tử Lăng khẽ cười một tiếng rồi ngồi xuống.
"Vậy thì em ăn một chút đồ thanh đạm đi." Khúc Tịnh Quân lập tức gắp thức
ăn vào bát cho cô.
Vân Tử Lăng mỉm cười cảm ơn rồi gắp một miếng xương sườn đưa cho Vân
Tử Diễm: "Chị à, không phải chị thích ăn xương sườn lắm sao? Mấy miếng
sườn này rất béo và nhiều thịt, cực kỳ ngon nha, còn nữa, chị biết không, cái
xương sườn này cần phải được nhúng qua nước, chỉ như vậy thì mới không
có mùi "tanh", ừm, chính là cái vị tanh ăn vụng kia, mùi rất nặng đó!"
Vân Tử Diễm nhìn miếng xương sườn trong bát, khóe miệng khẽ co giật, cô
ta nhìn về phía Vân Tử Lăng, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.
Vân Tử Lăng lại cười nhạt,đột nhiên nói: "Hiệu quả sưởi ấm của anh rể rất
tốt, tại sao lại nóng như vậy chứ?"
Nói rồi, cô cố tình để hở áo một chút, rất dễ dàng, Vân Tử Diễm có thể nhìn
thấy rõ ràng vết dâu đỏ trên vai cô.
Giờ phút này, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người.
Thì có lẽ cô đã bị gϊếŧ chết cả vạn lần rồi.
"Em nóng hả?" Khúc Tịnh Quân muốn quan tâm hỏi một chút, nhưng ai ngờ
Hoắc Nhã Linh lại run rẩy ở đó.
Vân Tử Lăng khẽ cười một tiếng, không nói mà cài nút cổ áo lại như cũ.
Sau đó cô đứng lên: "Mọi người ăn từ từ nhé, em ăn no rồi, Nhã Linh, tôi lên
lầu nghỉ ngơi chút!"
"Em không về nhà à?" Vân Tử Diễm đột nhiên đứng dậy, toàn bộ cơ mặt bắt
đầu run lên.
Vân Tử Lăng nhìn về phía cô ta, cười nhạo: "Về nhà? Sao em lại phải về
nhà? Em đã hứa với chú Hoắc là sẽ dạy dỗ Nhã Linh thật tốt, em và Nhã
Linh rất hòa thuận vui vẻ."
Vừa nói cô vừa lập tức nắm lấy cánh tay của Hoắc Nhã Linh: "Đúng không
Nhã Linh, cô rất thích tôi phải không?"
Hoắc Nhã Linh theo bản năng định rút cánh tay của mình lại, nhưng không
ngờ rằng Vân Tử Lăng đã nắm chặt đến mức cô ta không thể động đậy nổi.
Ánh mắt của cô liếc nhìn Khúc Tịnh Quân một cái, sau đó lại cong môi nhìn
chằm chằm Hoắc Nhã Linh, ý tứ rất rõ ràng.
Khóe miệng Hoắc Nhã Linh khẽ co giật, sau đó bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy,
em, em, em rất "thích" cô ấy!"
Vân Tử Lăng đứng thẳng dậy nhìn Vân Tử Diễm: "Chị thấy không, Nhã Linh
rất thích em, cụ thể khi nào về nhà thì hai ngày nữa em sẽ nói, à… em đi tắm
trước đã, cả người "sền sệt" thật sự rất khó chịu nha, chị có hiểu không nhỉ?"
Nói xong, cô trực tiếp quay người rồi bước lên lầu.
Hoắc Nhã Linh bĩu môi, tỏ vẻ rất không vui.
Cả người Vân Tử Diễm tức đến phát run, sau đó cô ta nhếch miệng cười một
tiếng: "Ờm, Ảnh Quân, em, em đi xem con bé một chút nhé…"
Vừa dứt lời thì lập tức đi theo Vân Tử Lăng.
Hoắc Nhã Linh liếc mắt một cái: "Thật là khó chịu, chó mèo gì cũng có thể
vào phòng của tôi, đáng ghét!"
"Nhã Linh!" Khúc Tịnh Quân nhíu mày: "Em không được nói như vậy!"
Hoắc Nhã Linh bĩu môi, cho dù là bất mãn cũng không dám nói thêm lời nào
nữa.
Từ đầu đến cuối Hoắc Ảnh Quân vẫn lạnh nhạt ăn mì và đồ ăn trước mặt,
giống như tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến anh.
――――
Trong căn phòng.
Vân Tử Lăng đang rửa mặt thì cửa bị Vân Tử Diễm đẩy ra.
Cô hơi dừng lại, rồi mỉm cười nhìn về phía Vân Tử Diễm ở cửa: "Tại sao chị
gái lại lên đây?"
Vân Tử Diễm không lên tiếng, nhìn những vết dâu hằn trên vai, xương quai
xanh và bắp đùi của cô, cả người cô ta lập tức run lên vì tức giận.
"Sao mày lại không biết xấu hổ như vậy?" Cô ta vội vàng nhào tới, giơ tay
muốn đánh vào mặt Vân Tử Lăng.
Vân Tử Lăng giơ bàn tay đang ướt đẫm nước lên, nắm chặt lấy cổ tay cô ta
rồi bóp mạnh một cái.
"Á…"
Vân Tử Diễm đau đớn hít vào một hơi, gấp rút nắm lấy cổ tay mình, bất bình
giận dữ nhìn cô chằm chằm.
Vân Tử Lăng cười nhạt một tiếng, khóa vòi nước lại, sau đó bắt đầu làm ướt
toàn bộ mái tóc.
"Vân Tử Lăng, mày đúng là một con điếm!" Vân Tử Diễm nghiến răng nghiến
lợi nói, hận không thể xé nát cô ra ngay lập tức.
Vân Tử Lăng không nói lời nào, thậm chí cô còn không thèm thể hiện ra một
biểu cảm nào.
"Á à, mày giỏi lắm có đúng không?" Vân Tử Diễm cười lạnh một tiếng: "Thế
thì mày chờ mà xem, xem tao đào mộ bà ta lên như thế nào!"
Vừa dứt lời, cô ta lập tức quay người định rời đi.
"Đào đi, đào mạnh vào!" Vân Tử Lăng nói lớn.
Bước chân của Vân Tử Diễm dừng lại, cô ta ngoái lại nhìn Vân Tử Lăng
trong ánh mắt hiện lên vẻ không tin được.
Vân Tử Lăng không chút lo lắng cầm khăn tắm quấn lấy người mình rồi bước
ra ngoài.
"Lúc bà ấy còn sống tôi không bảo vệ được, bây giờ bà ấy mất rồi, bảo vệ
phần mộ thì bà ấy có thể sống lại được không?" Nói rồi cô lấy khăn lau tóc:
"Người đã chết rồi, chỉ còn là một đống đất vàng, không còn gì nữa, nhưng
mà… tôi lại nghe nói rằng người đào mộ bố mẹ ruột của mình sẽ gặp họa
lớn, nếu chị không tin thì có thể thử xem!"
"Ha ha..." Vân Tử Diễm bật cười: "Mày nghĩ rằng mày nói như vậy thì tao sẽ
sợ sao?"
"Đương nhiên là chị không sợ rồi, bởi vì chị làm gì có trái tim!" Vân Tử Lăng
châm chọc cười một tiếng, sau đó ngồi xuống ghế sô pha: "Thật sự là tôi rất
nể phục chị đó, rõ ràng biết tôi đang làʍ t̠ìиɦ với anh ta trong nhà vệ sinh mà
chị vẫn có thể rộng lượng giả vờ như không thấy gì, thậm chí còn kiếm lý do
vì sao tôi lâu ra ngoài nữa, chị à, chị đúng là rất tuyệt vời!"
Vân Tử Diễm đi lên trước, khóe miệng cười lạnh, giọng nói tràn ngập sự
khinh thường: "Mày thật sự nghĩ chỉ cần lên giường với anh ấy thì có thể
cướp được anh ấy sao? Chẳng qua anh ấy chỉ đang chơi đùa mày mà thôi,
đàn ông mà, chơi đùa là chuyện rất bình thường không phải sao! Lại nói vừa
rồi anh ấy cũng uống rượu, có khi đã hoàn toàn xem mày là tao, nhìn gà hoá
quốc thôi! Ha ha ha!"
Vân Tử Lăng gật gật đầu, sự tự an ủi bản thân này đúng thật là rất độc đáo.
"Ừm, chơi đùa là rất bình thường, mà phụ nữ cũng vậy thôi. Đời này tôi cảm
thấy mình thật may mắn khi được chơi đùa với chồng chị, đúng rồi, lại còn là
chơi đùa lần đầu tiên của anh ta, ái chà chà, ha ha, thật là thoải mái hết cả
người mà!"
"Choang!" Cuối cùng Vân Tử Diễm không chịu nổi nữa, cầm lấy một cái bình
cổ bên cạnh phang vào mặt Vân Tử Lăng.
Vân Tử Lăng hơi nghiêng mình, cái bình cổ rơi thẳng xuống ghế sô pha.
Nhưng mà Vân Tử Diễm lại lập tức chạy tới túm lấy tóc cô: "Con khốn độc ác
này, tao gϊếŧ mày, thế mà dám thách thức tao?"
Vân Tử Lăng không nói hai lời, dùng nắm đấm hung hăng đánh một phát vào
bụng cô ta.
"A..." Vân Tử Diễm không ngờ cô lại đánh vào bụng cô ta, lần này khiến cô ta
đau đến mức cúi gập người xuống.
Vân Tử Lăng đứng dậy, đi tới ngăn tủ bên kia rồi mở ra.
Ngay lập tức, lấy ra một cây kéo từ bên trong
"Đúng là mớ tóc phiền phức."
Vừa dứt lời, cô cầm kéo lên cắt phăng mái tóc dài mượt của mình một cách
dứt khoát.
Vân Tử Diễm ngây người, vô cùng bất ngờ: "Mày…"
Vân Tử Lăng không nói lời nào, ngay sau đó lập tức cắt mái tóc dài qua thắt
lưng đến ngang vai, sau đó nhíu mày nói: "Vẫn còn dài, ngày mai đi tiệm cắt
tóc là được rồi!"
Vân Tử Diễm hơi sững sờ, tại sao cô lại muốn cắt bỏ mái tóc đen nhánh này
đi chứ?
Vân Tử Lăng nhìn về phía cô ta, cong môi hỏi: "Có phải trong lòng chị đang
rất thắc mắc hay không?"
"Cái gì?" Vân Tử Diễm vẫn đang ngây người, hoàn toàn không hiểu chuyện
gì đang xảy ra.
"Từ nay về sau tóc của tôi đã thành tóc ngắn rồi. Nếu người đàn ông của chị
lại đυ.ng tới tôi thì chị sẽ an ủi bản thân như thế nào đây?"
Vân Tử Diễm không nói nên lời, cảm thấy vô cùng choáng váng.
Vân Tử Lăng bước đến trước mặt cô ta, cúi người nói: "Chị thực sự không
biết được tửu lượng của người đàn ông của mình sao? Vậy thì tôi cũng
không ngại nói cho chị biết khi anh ta làʍ t̠ìиɦ với tôi, vẫn luôn miệng gọi cái
tên, Vân Tử Lăng…"
Hai tay Vân Tử Diễm nắm chặt, cơ mặt liên tục co quắp.
Vân Tử Lăng nhìn khuôn mặt cô ta thay đổi từ trắng sang đen, cuối cùng trở
nên tím tái.
Cô cong môi, đây là không chịu được nữa rồi sao?
Không, đây mới chỉ là sự khởi đầu.
"Chị, chị nói xem… anh ấy có thể kết hôn với tôi hay không?" Cô cong môi,
áp sát miệng vào lỗ tai Vân Tử Diễm rồi châm chọc nói.
"Con điếm này!" Vân Tử Diễm tức hổn hển, dùng sức bóp cổ tay của cô:
"Mày thật sự cho rằng bản thân mày tốt lắm sao? Tao nói cho mày biết, anh
ấy sẽ không kết hôn với một con điếm như mày đâu!"
Vân Tử Lăng nhún nhún vai, ánh mắt liếc nhìn về phía quần áo của mình, ở
trong đó có một đoạn video vừa quay...
Lập tức, mặt mày của cô trở nên xán lạn: "Không sợ cái gì, chỉ sợ lỡ như…
hay là thế này, chúng ta thử xem qua một chút nhé?"