Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Lần Thế Thân Cả Đời Dây Dưa

Chương 37: Vân Tử Lăng, cô chết chắc rồi!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Tử Lăng mở cửa ra, trước tiên trở lại phòng của mình, dọn dẹp quần áo

và đồ lót trên đất.

"Vân Tử Lăng, em ổn không!" Khúc Tịnh Quân đi đến, phản ứng đầu tiên là

muốn bật đèn lên.

"Đợi đã!" Vân Tử Lăng đột nhiên lên tiếng: "Đừng bật đèn!"

"Làm sao vậy?" Khúc Tịnh Quân khó hiểu.

"Tử Lăng, em đang làm gì mà không cho bật đèn vậy?" Vân Tử Diễm đi đến,

nhăn mày khó hiểu hỏi.

"Em... Em không có mặc đồ lót..."

Nghe vậy, sắc mặt của Khúc Tịnh Quân hơi đỏ lên: "Vậy, vậy anh ra ngoài

một lúc, em... em mặc đồ đi..."

"Không cần đâu, trước đó em uống hơi nhiều, đầu có chút choáng, bật đèn

rất chói mắt, hơn nữa trong phòng cũng không tối lắm." Nói xong, Vân Tử

Lăng đi đến bên cửa sổ, mở một bên cửa sổ ra.

Ánh trăng bên ngoài lập tức chiếu vào phòng, hơn nữa còn có đèn trong

phòng vệ sinh nên quả thật không tối lắm.

"Vân Tử Lăng, đây là canh giải rượu, em muốn uống một chút không, còn

nữa, anh mang cho em chút đồ ăn này, anh thấy em chưa ăn gì hết." Khúc

Tịnh Quân nói xong lập tức đặt đồ cầm trên tay lên mặt bàn.

Vân Tử Lăng nhìn Khúc Tịnh Quân, mỉm cười nói: "Cảm ơn anh, Tịnh Quân."

"Em khách khí với anh làm gì, em là bạn gái của anh mà, đúng không?" Khúc

Tịnh Quân cười, tiến lên phía trước, đưa tay ôm cô vào lòng.

Động tác này làm cho cả Vân Tử Lăng và Vân Tử Niệm đều cứng đờ.

"Sau này không được uống nhiều rượu như vậy nữa, biết chưa?" Âm thanh

nuông chiều vang lên trên đỉnh đầu cô.

Vân Tử Lăng bị anh ta ôm vào lòng, hơi cắn môi, nhẹ nhàng tránh khỏi cái

ôm của anh ta, khẽ vuốt tóc hai bên má ra sau tai, che dấu cảm giác xấu hổ:

"Ừm, được... Tốt!"

Vân Tử Niệm cười lạnh, mở miệng châm chọc nói: "Ngài Khúc, ngài yêu

thương em gái tôi thật đó."

Khúc Tịnh Quân nhìn cô ta, cười rực rỡ: "Tôi thương cô ấy, không phải chị

nên vui vẻ sao?"

Vân Tử Niêm ngẩn người, lập tức xấu hổ giật giật khóe miệng nói: "Việc

này... đương nhiên là vậy rồi!"

Hai tay Vân Tử Niệm lúng túng khoanh lại với nhau, hơi di chuyển sang bên

cạnh.

Cô ta hoàn toàn không đoán ra Khúc Tịnh Quân đang nghĩ cái gì, rõ ràng

anh ta biết mối quan hệ của hai người là giả, không cần thiết phải diễn đến

như vậy...

Vân Tử Niệm nhìn Khúc Tịnh Quân, ảm đạm cười: "Tôi là chị con bé, đương

nhiên hy vọng nó sống thật tốt, Tử Lăng, em có khỏe không? Nếu như cảm

thấy không thoải mái thì phải nói cho chị biết, chị đưa em đến bệnh viện

khám."

"Ở đây cũng có nhân viên y tế, Tử Lăng, em muốn đi khám một chút không?"

Khúc Tịnh Quân vội vàng nói.

"Không cần đâu, anh thấy em có giống đang bị bệnh không?" Cô mỉm cười,

đột nhiên tiến lên cầm tay Vân Tử Niệm: "Chị, ánh trăng hôm nay thật đẹp,

chị lại đây nhìn xem."

Nói dứt lời, cô vô tư lôi kéo Vân Tử Niệm đến bên cửa sổ.

"Có gì đẹp đâu?" Vân Tử Niệm nhìn ánh trăng bên ngoài trả lời Vân Tử

Lăng, giọng điệu có chút khó chịu.

Nếu như không phải Khúc Tịnh Quân muốn đến đây, cô ta lo Vân Tử Lăng

uống nhiều rượu sẽ ăn nói lung tung thì chẳng thèm đến đây đâu!

"Để anh xem thử, hôm nay là ngày mười lăm nhỉ, ánh trăng thật đẹp!" Khúc

Tịnh Quân đứng bên cạnh Vân Tử Niệm ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài, nói:

"Đi thôi đi thôi, chúng ta ra ngoài ngắm trăng."

Vân Tử Niệm lập tức đi ra ngoài. Bên ngoài, biển rộng mênh mông ở trong

màn đêm khiến người ta nhìn không rõ, nhưng bầu trời đầy sao làm cảnh

đêm càng trở nên xinh đẹp không sao tả xiết.

"Tử Lăng, em lại đây đi." Khúc Tịnh Quân ra ngoài cùng Vân Tử Niệm, nói

với cô.

"Không cần đâu, em ở đây được rồi, ở bên ngoài có gió biển, em sợ mình bị

cảm mất." Nói xong thì lập tức bê ghế dựa ở bên cạnh qua, sau đó ngồi

xuống.

Mà chỗ ghế dựa đặt xuống lại ở ngay bên cạnh rèm cửa sổ, cũng chính là

nơi Tổng Giám đốc Hoắc đang trốn.

Khóe miệng nở một nụ cười nhạt, hơi nghiêng đầu, đầu của cô không lệch



chút nào tựa vào người bên cạnh.

Người nào đó đột nhiên cảm thấy trên người nặng nề, không vừa ý lập tức

vươn tay đẩy đầu cô ra.

"A..." Đầu cô lập tức bị lệch ra ngoài, lực tay có chút mạnh.

"Vân Tử Lăng, em làm sao vậy?" Khúc Tịnh Quân vừa quay lại thì thấy cô

đang xoay xoay đầu, lập tức hỏi han.

Vân Tử Lăng nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, thật là, lực tay của anh lớn

quá rồi đó, một chút thương tiếc cũng không có!

"Không có gì, em xoay đầu, vận động một chút thôi." Cô cười, nghiêng người

về phía rèm cửa, càng nhích lại gần, rồi lập tức vươn tay nhéo đùi của người

nào đó.

Nhưng mà, tay cô vừa đặt lên đùi đã bị ai đó cầm chặt.

"Khúc Tịnh Quân, anh lại đây một chút..."

Bàn tay nhanh chóng buông ra.

Cô lại nhanh chóng thò vào nhéo một cái!

"Làm sao vậy?" Khúc Tịnh Quân vội vã đi tới hỏi.

Vân Tử Lăng cười nhẹ: "Ở bên ngoài gió lớn, anh với chị cẩn thận chút,

đừng để bị cảm!"

"Không sao, thằng đàn ông như anh không có yếu đuối đến một chút gió

cũng không chịu được đâu, anh đi hỏi chị em có cần áo khoác hay không!"

Nói xong, Khúc Tịnh Quân lập tức đi ra ngoài.

"Hít". Vân Tử Lăng nhất thời nghiến răng nghiến lợi.

Người nào đó vô sỉ nắm lấy tóc cô, kéo cô đến gần anh.

"Cô thử đùa giỡn tôi lần nữa xem?" Âm thanh trầm thấp mang theo tia kiềm

chế vang lên trên đỉnh đầu cô.

Tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy rùng mình.

Vân Tử Lăng không thoải mái lập tức kéo tóc lại, sau đó đứng lên, mạnh mẽ

đá văng chiếc ghế dựa.

Ngay sau đó đánh một quyền về phía sau tấm rèm.

Hoắc Ảnh Quân làm sao cũng không đoán được lá gan của cô lớn như vậy,

trực tiếp đánh về phía anh

Ngay trong giây phút đó, anh vô cùng ngạc nhiên.

"Trò chơi tình nhân, bắt đầu từ bây giờ!" Cô áp mình lên người anh, đột

nhiên vươn tay đột kích vị trí mẫn cảm của người nào đó, dùng sức bóp một

cái.

Động tác như vậy làm cho Hoắc Ảnh Quân hơi ngẩn người, cảm giác tức

giận lập tức dâng lên.

Cho dù anh đứng sau tấm rèm, vẫn có thể nắm lấy cằm cô một cách chính

xác: "Vân Tử Lăng!"

Anh nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ, cảm giác như hận không thể lập

tức xé nát cô ra vậy.

"Anh rể, anh có hứng thú đến bệnh viện khoa nam để kiểm tra chút không,

hả?" Cằm dưới của cô bị anh siết chặt đến mức sắp vỡ ra, nhưng trong

giọng điệu vẫn lộ ra ý cười.

"Cái gì?"

Đôi mắt đen láy của cô đột nhiên sáng hơn, khóe môi giương lên độ cong

tuyệt đẹp: "Anh... thật mềm đó, chắc không phải có vấn đề đâu nhỉ!"

Đôi mắt Hoắc Ảnh Quân xẹt qua tia tối tăm khó hiểu: "Đồ đàn bà chết tiệt!"

Cô biết anh sắp nổi bão.

Vì vậy cô nhanh chóng ngừng trêu chọc.

Mà lúc này, Vân Tử Niệm và Khúc Tịnh Quân đã cùng nhau quay về.

"Không có gì hay để xem hết, Khúc Tịnh Quân, tôi thấy Tử Lăng không có

chuyện gì, chúng ta quay về đi." Hiện tại Vân Tử Diễm căn bản không hề

muốn ở trong này, vừa rồi Hoắc Ảnh Quân vừa nghe điện thoại thì lập tức đi

làm việc, không biết bây giờ đã trở về phòng hay chưa, cô ta còn phải trông

cậy vào kỳ nghỉ phép này để phát triển quan hệ với anh đấy. Cho nên cô ta

không rảnh đứng đây lãng phí thời gian!

“Vân Tử Lăng, em mệt sao?” Khúc Tịnh Quân cau mày, anh ta cũng không

muốn rời đi vì chỉ vừa mới đến.

“Hôm nay Tử Lăng ngồi trên máy bay, vốn dĩ đã không được thoải mái rồi.

Buổi tối lại uống rượu, nên nghỉ ngơi sớm đi thì hơn. Ngày mai không phải

còn có hoạt động khác sao, đến lúc đó nếu Tử Lăng không đến được thì sẽ

không hay lắm đâu.” Vân Tử Diễm vội vàng nói.

“Hả? Vậy sao...” Khúc Tịnh Quân nhìn cô ta: “Cái đó...”

“Tôi không buồn ngủ!” Đột nhiên, Vân Tử Lăng cắt ngang lời nói của Khúc

Tịnh Quân: “Không hề buồn ngủ một chút nào. Đột nhiên tôi lại có hứng để

nói chuyện, đúng rồi hay là chúng ta chơi trò thật hay thách đi?”



Chỉ một lời nói của cô khiến sắc mặt của Vân Tử Diễm đột nhiên tối sầm lại.

“Được rồi, sau này em đừng uống nữa. Những người đó không có việc gì

làm nên sẽ chỉ gây phiền phức cho người khác thôi.” Khúc Tịnh Quân nghĩ

đến những câu hỏi những người đó, cảm thấy có chút không thoải mái.

“Tử Lăng, em nên nghỉ ngơi sớm đi!” Vân Tử Lăng vội vàng bước tới ngăn

cô lại.

“Chị, nếu chị buồn ngủ thì chị về trước đi. Em muốn trò chuyện vui vẻ với

Khúc Tịnh Quân thêm một chút nữa.” Cô cố ý nhấn mạnh chữ hai chữ vui vẻ.

Nghe vậy, Vân Tử Diễm cười, vội vàng nói: “Chị cũng không buồn ngủ, Tử

Lăng, bố đã nói rồi, trước khi kết hôn thì không được tùy tiện qua đêm với

đàn ông... như vậy sẽ không tốt đâu.”

“Ha ha.” Vân Tử Lăng cười khinh thường, đúng là một người chị gái tốt.

Lúc này, chỉ hận không thể đạp cho cô ta một cái.

Trước khi kết hôn, không nên ở riêng với một người đàn ông ư?

Những lời như vậy, thật sự mang một ý nghĩa vô cùng to lớn nhỉ.”

“Cảm ơn chị đã lo lắng cho em!”

“Em là em gái của chị, chị không lo cho em thì ai lo cho em đúng không

nào?” Vân Tử Diễm định đi lên cầu thang.

Đối với cô ta, Vân Tử Lăng là một đứa quê mùa, ngu ngốc, không đủ tư cách

để đấu với cô ta.

“Chị à, chị đúng là cổ hủ thật đấy. Bây giờ xã hội này không còn cổ hủ như

vậy nữa đâu, chị còn nói đến chuyện trong trắng sao?” Khúc Tịnh Quân

không vui, ánh mắt có chút mỉa mai.

Bây giờ đã là thời đại nào rồi?

Vẫn còn sống ở trong cái thời đại cổ hủ đó nữa hay sao?

“Anh Khúc, anh có ý gì, chẳng nhẽ... anh không quan tâm đến bạn gái của

mình hay sao?”

“Quan tâm cái gì chứ? Sự trong trắng của cô ấy sao? Ha ha.” Khúc Tịnh

Quân cười khẩy: “Dựa vào cái gì mà tôi lại phải đòi hỏi sự trong trắng của cô

ấy cơ chứ? Tôi cũng không phải là chưa từng làm chuyện đó cơ mà, hơn

nữa, chuyện này trong xã hội bây giờ là vô cùng bình thường.” Nói xong, anh

ta cau mày “Chị với anh tôi... vẫn chưa ngủ với nhau sao?”

“Sao chứ làm sao có chuyện đó được, chúng ta đã... từ lâu rồi...” Sắc mặt

của Vân Tử Diễm tối sầm lại: “Dù sao chúng tôi cũng đã đính hôn rồi cơ mà.”

“Vậy thì lần đầu tiên của cô, cũng chính là lần đầu tiên của anh tôi đấy, cô có

biết không?” Khúc Tịnh Quân cười: “Đừng thấy anh tôi đẹp trai lạnh lùng như

vậy mà hiểu nhầm, anh ấy là một trai tân chính hiệu đấy.” Nói xong anh ta

mỉm cười, dùng tay huých vào cánh tay của Vân Tử Lăng, nói: “Tử Lăng, em

thấy có buồn cười không? Anh trai anh cổ hủ quá nhỉ?”

Vân Tử Lăng ngẩn người.

Hoắc Ảnh Quân...

Là trai tân sao?

Ánh mắt Vân Tử Diễm lập tức trở nên hung tợn nhìn chằm chằm về phía Vân

Tử Lăng, hai tay không khỏi nắm chặt thành nắm đấm.

“Ha ha ha...” Đột nhiên, Vân Tử Lăng bật cười, cười một cách khinh thường,

cô ngồi trên giường rồi theo đà ngã lăn ra đó.

“Em cũng thấy chuyện đó buồn cười sao?” Khúc Tịnh Quân cảm thấy rất vui,

đi đến trước mặt cô: “Thật thú vị.”

“Không, không phải...” Vân Tử Lăng không thể ngừng cười, tay cô không

ngừng khua khoắng.

Chiếc rèm cửa có hơi chuyển động.

“Đủ rồi đấy, Vân Tử Lăng!” Vân Tử Diễm như muốn phát điên lên.

“Anh Khúc, quay về đi, để con bé nghỉ ngơi, sáng mai còn có việc, đừng

chậm trễ thêm nữa.”

“Vậy được rồi!” Khúc Tịnh Quân vội vàng nói: “Vân Tử Lăng, vậy anh về

trước, sáng mai anh sẽ đến gặp em!”

“Này, chờ một chút!” Vân Tử Lăng xuống giường, sau đó, vội vàng đi tới tủ

quần áo, mở ra, bên trong có một chiếc áo ngủ, cô mặc vào: “Khúc Tịnh

Quân, em đói rồi, dẫn em đi ăn đi?” Cô vừa nói vừa cười với anh ta.

Chỉ khi bọn họ rời đi rồi cô mới có thể thoát khỏi tai họa được. Nếu cô còn ở

lại, nhất định sẽ bị đánh cho vỡ đầu.

“Được rồi, vừa hay anh cũng chưa ăn no, cùng nhau đi nhé!” Khúc Tịnh

Quân cầu còn không được.

Sau đó, ba người họ cùng đi ra ngoài.

Cánh cửa vừa đóng lại kêu ầm một tiếng, tấm rèm cửa đột nhiên bị ai đó xé

ra một cách tức giận. Đồng tử của người đàn ông co rút lại, một tia tức giận

vụt qua trong mắt anh: “Vân Tử Lăng, cô chết chắc rồi!”
« Chương TrướcChương Tiếp »