Chương 11: Gọi chị ấy là Trần Kha

Ánh đèn pin lấp lóe từ trên đồi đi xuống, Đan Ny một bước cũng muốn cùng nhịp với Trần Kha, vừa đi vừa nhìn gương mặt lo lắng vấp ngã của người bên cạnh."Thật là dễ thương!"

"Hả? Em nói gì?"

"Em nói chị dễ thương, trông lúc nào cũng có biểucảm trên mặt. Thật sự muốn bắt lấy cằm chị.."

Trần Kha cong khóe môi lên, tự đắc ý về nhan sắc của mình. Hai người bước bên cạnh nhau, dưới trời sao và trăng sáng, Đan Ny khoác lấy tay Trần Kha nhẹ nhàng.

Lưng chừng đồi có một ngôi nhà, ánh đèn vàng ra tới mép đường mòn. Tiếng nói liên tiếp nhau vọng và cùng nụ cười giòn. Trần Kha vừa vào đã gập người cuối chào.

"Con chào các dì, chào anh."

"Ai du chào tiểu Kha đúng không, con gái Đản Đản của tôi cũng đến rồi. Hai đứa đã ăn cơm chưa?"

Từ Sở Diệu đứng lên nhường chỗ cho Trần Kha và Đan Ny ngồi xuống.

"Dạ tụi con ăn rồi."

Trịnh Đường chu môi lên,

"Từ tụi con này đã không bao gồm Đường Đường nữa rồi."

Trần Kha khều nhẹ chiếc eo béo,

"Không phải em nói sẽ ăn với anh Sở Diệu sao?"

"Anh Sở Diệu lại nói có Đản Đản đến thì mới được ăn cơm."

Từ Sở Diệu cười xoa, khua tay trong không khí thanh minh.

"Thằng bé này lắm chuyện, rõ ràng là đang chê nhà anh cơm canh đạm bạc mà."

"Em đói sẽ tự ăn, làm sao mà vừa uống sữa dê lại có thể ăn cơm liền."

Đan Ny nắm lấy gò má Trịnh Đường kéo lại.

"Vô lễ."

Trịnh Đường bĩu môi, ngồi rụp xuống mặc áo cho người rơm. Dì Từ lại cười hiền hòa lên tiếng.

"Tiểu Kha đã thấy khỏe hơn chưa?"

"Dạ con đã tốt hơn nhiều rồi."

Tiếng Từ Sở Diệu vọng từ ngõ vào.

"Đường Đường mau khiêng giúp anh cái này đi."

Trần Kha nghe vậy liền đứng lên,

"Để con đi phụ anh ấy."

"Ây, sao chị có thể?" - Đan Ny muốn kéo tay Trần Kha lại

"Không sao mà, chị khiêng được."

Đan Ny vẫn nhìn theo bóng lưng Trần Kha.

"Con gái Đản dạo này cũng hồng hào lên rồi nha, phải chăm sóc bản thân thật tốt biết không."

"Con biết rồi ạ."

Từ Sở Diệu thấy Trần Kha bước đến thì có chút sượng, làm sao nỡ bắt phụ nữ làm việc nặng đây.

"Em khiêng phụ anh, đừng lo em khiêng nổi mới dám ra đây."

"Thật sao?"

Cũng chỉ là bó cây tre đã khô, đoạn từ ngõ vào nhà nhìn gần nhưng hai người vừa đi vừa nói được bao nhiêu là chuyện.

"Em có 1 người bạn trông rất giống anh."

"Còn có người đẹp trai như anh sao?"

"À đúng đúng, rất đẹp. Cậu ấy lúc nào cũng ý thức được vẻ đẹp của mình như anh luôn."

"Anh nghe Đường Đường nói em bị mất trí nhớ mà? Là lúc nhớ lúc quên hay mất trí có chọn lọc?"

"Em không mất trí, chỉ là vì sao em đến được đây thì em không biết."

"Vậy em đến từ tương lai thật sao?"

"Chuyện này Đường Đường cũng đã kể với anh sao?"

"Phải, anh thân nhất với tiểu Đường đó nha."

"Em vốn sống ở năm 2016."

"Vậy em xem họ Từ của anh sau này có còn nghèo không?"

"Làm sao em biết được đây..bất quá em chỉ biết Từ gia là tập đoàn kinh doanh gạo lớn nhất thành phố Z. Người bạn của em cũng là đứa cháu duy nhất của họ."

"Gạo sao? Không phải đầy ngoài ruộng đó à? Sao không bán muối, muối rất mắc nha."

"Đúng, nhưng sau này gạo dễ bán hơn muối."

"Là vậy à?"

Đan Ny thấy hai người gần đến liền xuống phụ Trần Kha hạ xuống.

"Hai người nói gì mà cười vui vậy?"

Trần Kha nhanh miệng đáp, "Không có gì."

Ánh mắt Đan Ny lại rơi vào Từ Sở Diệu, đột nhiên anh cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Lần đầu tiên anh thấy ánh mắt này là lúc Đan Ny còn 8 tuổi, lần đó trêu đến con thú bông mà nàng rất thích, dọa sẽ cướp đi giấu và sau đó bị nhìn đến tự ý trốn đi. Lần này cũng vậy, Từ Sở Diệu vô thức mở miệng giải thích với nụ cười gượng gạo.

"Chỉ là anh hỏi thăm Kha Kha vài câu thôi, cô bé rất vui tính."

Đan Ny hít sâu một hơi, quay nửa mặt đi, bỏ lại thêm một câu làm Từ Sở Diệu ngây ngốc.

"Gọi chị ấy là Trần Kha."