Chương 13

Đối với việc báo cảnh sát, ngoại trừ Hoàng Vệ Kiệt ra, những người khác đều rất lo lắng bất an, dù sao thì bọn họ cũng là người khıêυ khí©h trước.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy nơi này có camera giám sát, bọn chúng lại càng thêm tự tin.

Camera giám sát ở đây không có âm thanh mà chỉ có hình ảnh, nghĩa là bọn chúng có thể gột rửa nỗi oan của mình rồi!

Là Lệ Cánh Việt đánh bọn họ, chứ không phải bọn họ đánh Lệ Cánh Việt!

Hơn nữa, lúc sau toàn là Minh Thiên Yên đánh bọn họ! Bọn họ mới là nạn nhân!

Hơn nữa còn có thể giám định thương tích nữa!

Nghĩ đến đây, bọn chúng hơi thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, bọn chúng vẫn chưa kịp báo cảnh sát, bởi vì hiệu trưởng và chủ nhiệm của trường đã đến.

Vừa nhận được tin tức vội vàng chạy đến đây, sắc mặt của các giáo viên đều rất khó coi.

Mặc dù trường nào cũng có học sinh cá biệt, nhưng không ngờ ở trường Nhất Trung lại có nhiều đến vậy!

Đợi đến khi nhìn thấy Hoàng Vệ Kiệt dẫn đầu, sắc mặt chủ nhiệm tối sầm lại.

"Hoàng Vệ Kiệt! Lại là em!"

"Không phải em!" Hoàng Vệ Kiệt lắc đầu, "Là cậu ta động thủ trước!"

Khi nói lời này, anh ta rất là đường hoàng.

Tuy rằng bọn họ có sỉ nhục Lệ Cánh Việt bằng lời nói, nhưng người động thủ trước đúng là Lệ Cánh Việt.

"Không phải em, là cậu ấy động thủ trước!" Lệ Cánh Việt lắc đầu phủ nhận.

"Phụt!" Hoàng Vệ Kiệt khinh thường nói: "Rõ ràng là mày động thủ trước! Hôm qua mày bỏ nhà đi cả đêm, tao với bố lo lắng cho mày, cho nên hôm nay đến tìm mày, nhưng không ngờ mày không những không nghe lời khuyên của tao, ngược lại còn động thủ đánh chúng tao!"

Những người khác cũng nhao nhao phụ họa: "Đúng vậy! Anh Kiệt lo lắng cho cậu ta mới đến tìm cậu ta! Cậu ta không biết điều!"

"Đúng vậy..."

"Im miệng!" Sắc mặt chủ nhiệm càng thêm khó coi, "Sự thật thế nào, chúng tôi sẽ làm rõ!"

"Đúng rồi, con nhỏ này cũng đánh chúng em!" Hoàng Vệ Kiệt chỉ vào Minh Thiên Yên nói, ánh mắt nhìn cô có chút sợ hãi nhưng cũng có chút tham lam thèm thuồng.

Sợ hãi sự hung dữ của cô, lại thèm thuồng sắc đẹp của cô.

Minh Thiên Yên chạm phải ánh mắt của anh ta, trong lòng dâng lên cảm giác ghê tởm, sắc mặt tối sầm lại, quyết định phải dạy dỗ anh ta thật tốt.

Loại người như Hoàng Vệ Kiệt giống như con chuột trong cống rãnh, đặc biệt khiến người ta ghê tởm. Nhưng không sao, cô có cách diệt chuột!

Cô không thích ỷ thế hϊếp người nhưng cũng phải xem đối phương là hạng người gì.

"Được rồi, im miệng cho tôi!" Chủ nhiệm sa sầm mặt quát: "Còn nói nhảm nữa thì cút khỏi trường cho tôi!"

Bị chủ nhiệm mắng, Hoàng Vệ Kiệt bĩu môi, chẳng mảy may để tâm đến lời mắng mỏ chẳng khác gì gãi ngứa này. Tuy nhiên, anh ta vẫn im miệng, sau đó u ám trừng mắt nhìn Lệ Cánh Việt.

Anh ta không ngờ, Lệ Cánh Việt lại có khuôn mặt đẹp như vậy! Lúc trước ở nhà, lúc nào cũng che giấu!

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn ta dần thay đổi, thêm vài phần tà ác không thể nhìn thẳng, anh ta nhe răng cười, đầu lưỡi liếʍ qua hàm răng.

Sau đó, anh ta đối diện với đôi mắt của Lệ Cánh Việt, vừa nhìn, anh ta đã sợ hãi suýt chút nữa lùi lại mấy bước.

Lệ Cánh Việt mặt không cảm xúc nhưng ánh nhìn của cậu lại khiến người ta run sợ, luôn có cảm giác giây tiếp theo sẽ nổi sóng cuồn cuộn.

Hoàng Vệ Kiệt giật mình, lập tức tức giận.

Tên nhóc con này vậy mà dám hù dọa anh ta!

Xem anh ta xử lý cậu ra sao!

Chủ nhiệm và hiệu trưởng dẫn mọi người đến phòng camera giám sát, sau đó cho phát lại đoạn ghi hình lúc trước.

Sau khi xem xong nội dung trong camera giám sát, chủ nhiệm và hiệu trưởng tức giận đập bàn: "Hoàng Vệ Kiệt! Mày còn dám nói dối?!"

Trong video giám sát, Hoàng Vệ Kiệt cùng đám người kia đang vây quanh Lệ Cánh Việt đánh đập!

Còn về việc bọn họ nói Lệ Cánh Việt động thủ trước, căn bản không hề tồn tại!

"Không thể nào!!"

Nhìn video, Hoàng Vệ Kiệt cùng đám người kia ngây người.

Lúc này, điện thoại của Minh Thiên Yên vang lên.

Nói vài câu ngắn gọn, Minh Thiên Yên cúp điện thoại, nói với bọn họ: "Luật sư của tôi đến rồi."

(Hết chương)