Chạy trốn khỏi nơi này rất đơn giản, nếu như không có một con rắn dài hơn mười mét hung tợn đuổi theo bạn phía sau.
Tình huống hiện tại của Tom chỉ có thể dùng từ chật vật để hình dung, hắn ôm Harry lăn vài vòng trên mặt đất, miễn cưỡng tránh công kích của con rắn điên cuồng kia, cố gắng chạy đến hướng Dumbledore. Tuy nhiên con rắn ngu ngốc đó lại như nhất kiến chung tình với hắn, liều mạng đuổi theo hắn phía sau nhất quyết cắn hắn cho bằng được.
Hắn mệt mỏi nghiêng ngả chạy đến phía trước, đột nhiên vấp phải tảng đá mà ngã xuống, và xui xẻo thay con rắn kia cũng kịp lúc đuổi tới há miệng.
"Stupefy !" Một chùm ánh sáng trắng đánh thẳng vào con rắn, Dumbledore vội vàng tiến đến đỡ Tom đứng dậy "Trò có sao không, Tom ?"
"Thưa giáo sư, ngài có biết hành động vừa nãy có thể được liệt vào biểu hiện mưu sát không ?"
"..." Biểu tình Dumbledore có chút cứng ngắc, ông còn chưa kịp trả lời thì con rắn lại một lần nữa bò đến, Tom ôm Harry lui về vài bước, đến khi chạm vào bức tường phía sau thì bắt đầu thở dốc.
Tốt nhất là cắn chết lão ta luôn đi. Hắn cắn răng xấu xa nghĩ thầm.
Tuy nhiên, cái danh bạch phù thuỷ vĩ đại cũng không tự nhiên mà có, ông vừa dùng bùa phép vừa lui lại, không biết có phải cố ý hay không mà hướng đi lại nhắm về chỗ Tom Riddle.
Lão già này chắc chắn là cố ý thử hắn !Phẫn nộ trong lòng liên tiếp bùng nổ, nghĩ là làm, Tom nhanh chóng rút đũa phép ra.
Nên dùng Avada Kedavra hay là Crucio sẽ tốt hơn đây nhỉ ? Hắn mỉm cười lạnh lùng vung đũa phép về phía con rắn, một tia sáng xanh loé lên.
Dumbledore kinh ngạc mở to mắt, nếu vừa rồi ông nhìn không lầm hẳn đó là thần chú Avada Kedavra đi. Một đứa trẻ chỉ mới 11 tuổi, vô tư vô lo làm sao có thể thông thạo được một trong ba câu thần chú nguyền rủa không thể tha thứ ? Trong nháy mắt ông nghĩ đến rất nhiều chuyện, mái tóc vàng rực rỡ tựa như ánh mặt trời, nụ cười mỉa mai và cái ánh nhìn ôn nhu. Chờ đến khi ông hồi hồn thì tia sáng xanh đã biến mất, con rắn kia chỉ hơi ngừng lại rồi tiếp tục bò đến.
Chẳng lẽ không phải là Avada Kedavra ? ông nghi hoặc tự hỏi.
Chết tiệt, con rắn này không hổ là động vật sống hơn ngàn năm , Avada Kedavra căn bản hoàn toàn không có hiệu quả. Tom ôm Harry lui về cây cột phía sau, buồn bực đứng lên, không nghĩ tới hôm nay hắn chật vật như vậy tất cả đều chỉ vì tên nhóc thối này.
Mắt thấy con rắn kia lại hướng đến chỗ mình, Tom xoay người tiếp tục bắt đầu chạy trốn, đột nhiên, hắn nhìn thấy từ phía xa một bóng dáng màu đỏ bay đến đây.
Đây không phải là con phượng hoàng của Dumbledore sao ? Hắn nheo mắt cố gắng nhìn rõ món đồ vật màu đen trên đầu con phượng hoàng ngu xuẩn kia. Tom kinh ngạc phát hiện cư nhiên lại là mũ phân loại "Một cái mũ rách, một con chim ngốc, chẳng lẽ các ngươi cho rằng nơi này là chỗ để chơi ?"
"Tên nhóc đáng chết, mới 11 tuổi đã hấp tấp nóng nảy như vậy." Mũ nằm trong lòng bàn tay Tom vặn vẹo vài cái nói "Mi xem ta xuất hiện ở trong này tất nhiên là có đạo lý của nó."
"A ?" Tom cười lạnh một tiếng "Chẳng lẽ ngươi có biện pháp một hơi nuốt con rắn kia vào ? Hay là, ngươi có thể lập tức biến thành Merlin ? Nhảm nhí, ngươi nên nhớ mình chỉ là cái mũ rách."
"Đi chết đi tên nhóc thúi, đợi lát nữa mi sẽ được thấy sự lợi hại của ta ! Còn bây giờ, đầu tiên mi có thể lấy vũ khí từ trong này ra." Mũ bảo Tom đưa tay vào bên trong nó.
Gương mặt hắn có chút do dự, nhìn phía xa lão ong mật và phượng hoàng đang cùng Tử Xà đánh nhau ác liệt, không biết tại sao hắn lại thấy cái mũ này thoạt tin cậy hơn so với Dumbledore nhiều, "Ngươi tốt nhất nên đưa cho ta vũ khí nào đó hữu dụng nếu không ta liền trực tiếp đem ngươi quăng vô miệng xà." Hắn uy hϊếp nói, tay bỏ vào trong mũ.
Bề ngoài nón phân loại rất nhỏ nhưng không gian bên trong lại rộng kinh người, Tom nhướng mày vơ tới vơ lui "Này, nhẹ nhẹ một chút, mi làm ta nhột đấy biết không ?"
"Ngươi mà biết nhột là gì ? Đừng có quậy !" Điều chỉnh lại vị trí của Harry ,Tom tiếp tục mò mẫm, bỗng nhiên một món đồ cứng rắn đυ.ng đến tay hắn, hắn chậm rãi lấy ra, hoá ra là một thanh kiếm.
*14.02.18*
Không hắc hoá Dumbledore
Hai chương cho ngày mai, ngay giao thừa ♥︎