{
Mở ra !} Tom cầm chặt đũa phép nhảy xuống đường hầm của Phòng chứa bí mật, hắn không thể không phủ nhận mình đang cảm thấy sợ hãi, mặc dù chỉ mới hơn một năm nhưng hắn đối với tên ngốc suốt ngày chỉ biết ăn rồi ngủ kia lại sinh ra một thứ tình cảm kì lạ.
Khoan đã, hắn đang làm gì nhỉ ? Hắn đi cứu đứa trẻ đó ?
Đối với việc xuất hiện thứ cảm xúc không nên có với Harry, hắn hơi hoảng hốt, cái đó so với việc lang thang trong rừng rậm còn kinh dị hơn. Kiếp trước, vì muốn trở nên bất tử, thoát khỏi tử vong, hắn liền không do dự phân tách linh hồn của chính mình, nghe qua có vẻ đơn giản nhưng chỉ có hắn biết, thực tế loại phân tách này vô cùng nguy hiểm, đau đớn, thống khổ vạn lần. Nếu Merlin đã cho hắn cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không lần nữa ngu ngốc đi trên con đường ấy, hắn nhất định sẽ tìm được một phương pháp bất tử khác.
Đứa trẻ ngốc đó thế nhưng lại khiến hắn nảy sinh ra những cảm xúc kì lạ, vì người khác mà suy nghĩ vươn tay cứu giúp.
Chết tiệt, hắn chính là Chúa Tể Hắc Ám- Voldemort kẻ từng khiến bao người phải hoảng sợ cúi đầu, làm sao có thể trở thành một tên cuồng trẻ nhỏ thế này cơ chứ ? Harry chỉ là quân cờ, Tom tự nói với mình, hắn nuôi Harry chẳng qua do muốn bồi dưỡng nó sau này trở thành công cụ chiến đấu mạnh mẽ nhất mà thôi, do đó hiện tại nó dù bị xà nuốt hắn cũng không nên sốt ruột.
Hắn xoay người muốn trở về, nhưng vừa đi được hai bước liền nắm chặt tay quay người lại, tên nhóc thối tha, cứu mi coi như bồi thường một chút lỗi lầm năm đó gϊếŧ chết cha mẹ mi đi.
Hắn tức giận đi vào sâu bên trong, đũa phép trong tay hiện lên điểm sáng nhỏ bé chiếu sáng cả con đường phía trước "Lumos !"
Dọc theo đường đi, chỉ nhìn thấy vô số xương động vật, căn bản không nghe được tiếng khóc của đứa trẻ, trong lòng hắn bỗng có chút hoảng hốt bước chân càng nhanh {
Ra đây ngay, thuộc hạ của ta !}
Đại sảnh vắng vẻ không hồi đáp khiến Tom dần hơi nóng nảy. Nếu ở trong này tìm không ra tên nhóc, không biết qua một thời gian Harry sẽ như thế nào nữa, nói không chừng trở thành một bộ xương khô hoặc tệ hơn...hắn không dám tưởng tượng thêm. Thẳng đến một lát sau, hắn mới nghe thấy tiếng sàn sạt trên mặt sàn.
Tom đối với âm thanh này rất có ấn tượng, dù sao năm đó hắn cũng là người tự tay thả xà ra {
Lại đây, thuộc hạ của ta.} Hắn lấy đũa phép, cố gắng nhớ xem năm đó mình đã làm gì để khống chế con rắn ngu ngốc này, trước tiên vẫn nên dùng phương pháp hòa bình giải quyết. Hắn cắn răng nhìn con xà khổng lồ dài hơn mười mét đang chậm rãi chui khỏi ống nước. Vừa nhìn đến miệng xà, Tom như nín thở.
Harry đáng thương bị ngậm lấy, Tom mơ hồ có thể suy nghĩ đến cảnh con rắn mập kia há miệng nuốt nó xuống, hắn giơ đũa phép, lục lọi trong kí ức giả giọng như Slytherin {
Mau chóng thả đứa bé xuống, đây là mệnh lệnh của chủ nhân mi.}
{
Chủ nhân... Đúng rồi, mệnh lệnh chủ nhân, là giọng của chủ nhân...} Con rắn lắc lư thè lưỡi lạnh lẽo, quần áo Harry mắc vào kẽ răng theo quán tính mà đung đưa qua lại khiến Tom một trận kinh hồn khϊếp đảm {
Lập tức thi hành mệnh lệnh của ta ngay.}{
Vâng, phải nghe mệnh lệnh chủ nhân...}
{
Cúi đầu xuống, há miệng.} Dùng đũa phép chỉ vào con rắn, Tom hít sâu một hơi, nhìn nó cúi đầu, chậm rãi mở miệng, hắn vội vàng tiến lên cứu Harry khỏi hàm răng sắc nhọn, tuy nhiên, trong nháy mắt Tom bỗng cảm nhận được một cỗ ma lực mạnh mẽ từ phía sau nhắm đến chỗ hắn, với phản xạ tôi luyện từ chiến tranh đẫm máu, hắn ôm Harry né sang một bên, do đó bùa chú kia liền bắn lên đầu con rắn khổng lồ.
Con rắn tức giận rít một tràng dài , nó hoàn toàn không để ý người trước mắt là ai, một nhát hung bạo cắn lên.
Tom siết chặt Harry lăn một vòng trên mặt đất ngang qua chỗ con rắn, gắt gao trừng người đối diện, Dumbledore từ trong tối nhẹ nhàng bước ra.
"Tom." Dumbledore vươn tay, "Mau tới đây !"
Chết tiệt, lão già ngu xuẩn, đó là những lời hiện Tom muốn chửi ông ta nhất, lão già phá rối này nhất định là cố ý, sự việc mà giải quyết xong xem ta xử lí ông như thế nào.
*11.02.18*
Hoạt động năng nổ cầu vote cầu comment ( ~"ω")~