Chương 46: Tuổi Già Bi Thảm Của Bà Lão

Cuộc sống tốt đẹp như vậy, ông đây muốn sống thêm một trăm năm nữa cơ.

Ông ấy không muốn cái tên bị gạch đầu tiên lại là tên mình chút nào cả.

“Bà Bạch, bà có nghĩ đây là điềm báo không? Chẳng lẽ tôi sắp chết thật hả? Nhưng mà thân thể của tôi rất tốt mà, ngay cả bác sĩ đều nói thân thể tôi không giống người sắp trăm tuổi chút nào cả.”

“Chỗ này có một dòng nước ấm đang chảy tán loạn phải không?” Bạch Xu Hoà chỉ vào đan điền của ông Trần, thấy ông ấy còn đang sững sờ nên bà hỏi lại lần nữa: “Phải không?”

“Đúng vậy.” Ông Trần vội vàng gật đầu, trên mặt đầy vẻ thấp thỏm: “Bà có biết tôi bị sao không?”

Bạch Xu Hoà lấy một quyển vở nhỏ ra ném cho ông Trần: “Sau này ông chính là đệ tử nội môn đầu tiên của Tiêu Dao Tông, tôi biết ông có rất nhiều vấn đề cần giải đáp nhưng mà cứ đọc hết quyển sách này đi đã, đọc xong ông sẽ hiểu.”

Bà không hề sợ ông Trần không đồng ý, chỉ cần ổng biết sự thật thì kiểu gì chẳng cầu xin bà cho gia nhập.

Quả nhiên khi đọc xong ông Trần đã trở nên kích động.

Ánh mắt ông ấy nhìn Bạch Xu Hoà nóng rực rồi chắp tay bái bà một cái: “Đệ tử Trần Vinh Bảo bái kiến tông chủ.”

“Rất tốt, ông là người đầu tiên tu luyện ra chân khí, như vậy thì ông chính là đại trưởng lão của Tiêu Dao Tông chúng ta. Sau này khi những người khác tu luyện ra chân khí thì ông phụ trách dẫn đường cho bọn họ đi.”

“Vâng, đệ tử xin tuân mệnh.”



Chưa từng ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy hay sao? Thật không nghĩ tới ông đây lại có ngày được tham gia vào loại tổ chức thần bí này đấy.

Hahahahaha… Ông đây không những có thể sống lâu trăm tuổi mà còn có thể trường sinh bất lão nữa đấy.

Không chỉ trường sinh bất lão mà có khi sau này còn trở thành ông tiên cũng nên.

Hahahahaha… Lão già Đồ Phong ngày nào cũng mong ông đây nhập liệm, mong được gạch tên ông đây ra khỏi quyển vở nhỏ kia, bây giờ xem ra tên nhóc kia phải thất vọng rồi. Không được, ông đây phải đi xuống đốc xúc mọi người luyện kiếm cho tốt để còn tu luyện ra chân khí rồi còn thọ tỷ Nam Sơn, cho quyển sách của ông Đồ dày thêm theo năm tháng đi.

Sau khi được Bạch Xu Hoà truyền công pháp Trần Vinh Bảo rời đi trong tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

Bắt đầu từ hôm nay ông ấy tối luyện công pháp sáng tiếp tục luyện bộ kiếm pháp kia. Lúc không có việc gì làm thì ông sẽ đi đốc xúc các bạn học già khác luyện kiếm pháp cho tốt, còn trộm nói cho bọn họ rằng cứ luyện đi, sau này sẽ có chỗ tốt nữa chứ.

Đồ Phong cũng đã phát hiện ra hành vi bất thường của Trần Vinh Bảo, tuy rằng không hiểu ra sao nhưng ông ta cho rằng việc luyện tốt kiếm pháp nhất định không sai.

Những thành viên đời đầu có thể kiên trì với bộ kiếm pháp này hơn hai mươi năm đều biết công dụng tốt đẹp và kỳ diệu của nó.

Sau đó Trần Vinh Bảo phát hiện Đồ Phong luyện tập khắc khổ hơn trước rất nhiều, ông ấy hừ hừ trong lòng hai tiếng, lão già này đúng là gian trá mà.

Không có gì bất ngờ, Đồ Phong là người thứ hai luyện ra chân khí. Trần Vinh Bảo chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chỉ dẫn cho ông ta.

Sau khi Đồ Phong biết được sự thật thì đương nhiên ông ta đã trở thành đệ tử nội môn thứ hai, song ông lại nhìn quyển vở ngày càng dày của mình mà buồn rầu. Ông ta càng buồn rầu, Trần Vinh Bảo càng buồn cười.

“Nhìn ông có vẻ buồn rầu vậy nhị trưởng lão.”



Đồ Phong cạn lời nhìn về phía Bạch Xu Hoà: “Tông chủ ngài xem, mọi người đều nỗ lực như vậy. Đệ tử thấy chắc chẳng gạch nổi cái tên nào mất.”

“Không thì đăng ký tạo sách online rồi nhập chỗ này vào làm danh sách, tông môn chúng ta sau chắc chắn sẽ phải làm gì đó, giờ chuyện này giao cho ông. Tới lúc đó người càng ngày càng nhiều sẽ càng khó thống kê, chuẩn bị sớm đi là vừa.”

“Được, chuyện này cứ giao cho đệ tử.”

Năm thứ hai Đồ Phong bỏ rơi quyển vở nhỏ chuyển sang kề kề đeo ba lô, ba lô đựng một cái laptop mỏng nhẹ.

Ông ta mở Excel rồi đắc ý nhìn mọi người: “Tới đây tới đây, có bao nhiêu tới bằng nấy, tưởng ông đây không biết làm bảng biểu thống kê chắc?”

Năm đấy Bạch Xu Hòa chín mươi tuổi.

Thành viên Tiêu Dao Tông tổ chức tiệc mừng thọ chín mươi long trọng cho bà.

Bà ngồi ở vị trí trung tâm, trên mặt bà gần như không có nếp nhăn, tóc đen nhánh óng ả, bà mặc thân đạo bào và vẫn dùng một cây trâm gỗ để quấn tóc lên.

Trước mặt còn có hai cụ già mặt mày nua đang nói với bà: “Mẹ, chúc mẹ sống… À không, chúc mẹ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

Chú thích: Chơi chữ mã: một động tác ép cơ phỏng theo nét chữ mã (马)

Kim kê độc lập: một động tác của thái cực quyền, giữ thăng bằng với một chân co lên và hai tay giang thẳng sang ngang.