Chương 21: Người Phụ Nữ Bị Bạo Hành Gia Đình

Đã trôi qua gần một năm rưỡi rồi thế nhưng ngụm khí bị nghẹn lại trong lòng Trần Minh vẫn không thể nào thoát ra được.

Sau này Trần Minh thấy Bạch Xu Hoà không để ý tới hắn thì hắn thử tan làm không về nhà mà hẹn hai ba đứa bạn ra ngoài ăn uống hoặc chơi vài ván bạc nhỏ, lúc nào có hứng thú thì lại đi hát hò, hẹn hai em gái ra ngoài chơi đùa.

Một ngày hai ngày rồi lại ba ngày trôi qua, Trần Minh vẫn không về nhà. Đúng là lúc trước hắn quá đần rồi, hắn đã không đánh lại con yêu quái lợi hại kia thì tại sao hắn lại không tránh đối phương đi chứ?

Chắc là đối phương chỉ muốn chiếm thân xác của vợ hắn để sống mà thôi, thật ra thì cũng không quan tâm tới hắn đâu nhỉ.

Hắn không trêu chọc người nọ, bây giờ người nọ xuất phát từ áy náy mà còn giúp hắn nuôi dạy con trai, hắn cần gì phải dây dưa nữa chứ, trải qua khoảng thời gian tươi đẹp như bây giờ không sướиɠ hơn sao?

Lần rong chơi này của Trần Minh lại kéo dài khoảng nửa tháng. Bây giờ hắn đã phóng khoáng hơn trước rất nhiều, lúc trước đừng nói là mười ngày nửa tháng không về nhà, chỉ cần một ngày không về nhà thì điện thoại đã nhận được ít nhất là hai mươi cuộc gọi rồi.

Trần Minh chơi rồi lại chơi, càng chơi càng hăng. Mỗi khi nhận được tiền lương thì hắn cũng không giao phí sinh hoạt cho Bạch Xu Hoà nữa. Bọn họ đã xé mặt với nhau rồi, cô còn là yêu quái, cô lại chiếm đoạt cơ thể của vợ hắn, cô còn mặt mũi nào mà đòi tiền của hắn nữa đây? Sao không lên trời mà ở luôn đi?

Cho đến một ngày, khi Trần Minh đang hưởng thụ cuộc sống xa hoa trụy lạc bên trong phòng riêng thì bị đánh thức bởi tiếng đẩy cửa đột ngột.

Xuyên qua căn phòng ngập khói, Trần Minh nhìn thấy vài cảnh sát mặc đồng phục bước vào, hắn đột nhiên nhớ ra tình hình ở nơi này, suýt nữa thì sợ tới mức tè ra quần.

“Nam đứng bên trái nữ đứng bên phải, ngồi xuống!

Không được cử động!”



Trần Minh chợt có cảm giác không còn gì để lưu luyến nữa, chẳng phải đã nói là sẽ không xảy ra chuyện gì hay sao? Bọn họ đã chơi như thế hơn nửa tháng rồi, cũng không thấy ai tới kiểm tra mà, tại sao lại đột nhiên có người xông vào thế này, tại sao lại không có chút tin tức nào vậy?

Trần Minh lập tức nhớ ra rằng hình như Bạch Xu Hoà không quan tâm tới hắn nữa, tâm tình của hắn chợt trở nên bình thản. Vợ hắn đã đi rồi, cho dù hắn đi ra ngoài chơi bời thì cũng không có gì quá đáng hết, con yêu quái kia không thể kiểm soát được cuộc sống của hắn.

“Đúng vậy, Trần Minh đúng là chồng trên danh nghĩa của tôi.” Bạch Xu Hoà trả lời vấn đề của người đầu dây bên kia rồi hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Bây giờ Trần Minh đang ở đồn cảnh sát, anh ta…”

Sau khi nghe tin Trần Minh đã bị bắt vào đồn cảnh sát vì tụ tập đông người đánh bạc và chơi gái mại da^ʍ thì khóe môi của Bạch Xu Hoà khẽ cong lên: “Rất xin lỗi, tôi đang tham gia trại hè cùng với con trai của tôi rồi, tôi tạm thời không thể rời khỏi nơi này được, tôi sẽ thông báo với bố mẹ Trần Minh để họ đến đồn cảnh sát giải quyết chuyện đó.”

Từ hai ngày trước thì Bạch Xu Hoà đã xin nghỉ và dẫn Trần Hạo Thần đi tham gia trại hè. Bây giờ lại gặp phải tình huống này, cô chắc chắn không thể mặc kệ Trần Hạo Thần rồi qua đó chăm sóc cho một người trưởng thành như Trần Minh được.

Vậy thì chuyện này chỉ có thể nhờ bố mẹ của Trần Minh đến đồn cảnh sát giải quyết cho hắn thôi.

“Xu Hoà đấy hả? Cũng đã giờ này rồi mà con gọi điện cho mẹ làm gì vậy? Đừng nói là A Minh lại đánh con nữa, dù sao thì A Minh cũng là một đứa trẻ tốt, con phải nghe lời phải dịu dàng và chịu khó thêm một chút, vậy thì nó có thể đánh con được sao? Có chuyện gì thì ngày mai lại nói tiếp.”

Khi mẹ Trần Minh chuẩn bị cúp máy thì Bạch Xu Hoà đã ngắt lời: “Trần Minh tụ tập đánh bạc và chơi gái mại da^ʍ nên đã bị bắt đến đồn cảnh sát rồi. Con đang dẫn Trần Hạo Thần tham gia trại hè nên không thể đến đồn cảnh sát được.”

Bạch Xu Hoà nói xong thì ngắt máy, cô quay đầu lại nhìn về phía Trần Hạo Thần đang chìm vào giấc ngủ. Đứa nhỏ này đã sắp chín tuổi rồi, còn chín năm nữa là trưởng thành. Không biết sau ngần ấy năm, đứa nhỏ này có thể giống như trong thiên cơ mà nguyên chủ đã nhìn thấy hay không nữa.

“Mẹ ơi?” Trần Hạo Thần mơ màng mở mắt ra, nó nhìn thấy Bạch Xu Hoà đang ngồi cạnh giường thì hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ lại không ngủ ạ? Mẹ đang nhớ đến bố sao? Bố không về nhà cũng không sao cả, có Hạo Thần ở với mẹ rồi, Hạo Thần sắp chín tuổi rồi, con có thể giúp mẹ rửa rau và quét dọn nhà cửa.”

Không biết người mẹ dịu dàng đã biến mất từ lúc nào, nó không còn được trải qua khoảng thời gian áo đến thì đưa tay cơm đến thì há miệng nữa. Nhưng mà mỗi lời nói và mỗi hành động của người mẹ trước mắt này lại giúp nó hiểu được rất nhiều chuyện.



Trong một năm nay, mỗi ngày bố tan sở về nhà đều sẽ làm cơm tối và quét dọn nhà cửa. Lúc đó nó thật sự tin tưởng những lời mà mẹ đã nói rằng bố đang dần dần thay đổi và trở nên tốt hơn.

Sau đó nó vô tình nhìn thấy bố đứng ở trong góc, mặt mũi cực kỳ hung ác mắng mẹ và nói rất nhiều điều không hay về mẹ. Từng câu nguyền rủa mẹ mau chết đi đều khiến trong lòng nó run sợ, tại sao nó lại có người bố tàn nhẫn như vậy chứ.

Mà mẹ tốt lại làm như không có chuyện gì xảy ra cả, mỗi ngày mẹ đều đi ngược về xuôi đưa đón nó, hoàn toàn không để ý tới người đang đứng trong góc tối và nguyền rủa mẹ mau chết đi.

Nó còn nghe bố nói mẹ là yêu quái, mẹ đã chiếm đoạt cơ thể này. Sau này nó nhận thấy mẹ ăn càng ngày càng ít, cho tới bây giờ thì nó đã rất hiếm khi thấy mẹ ăn cơm rồi.

Nhưng mà trong khoảng thời gian tham gia trại hè này, mỗi lần tới giờ ăn thì mẹ đều sẽ ăn một chút xíu, có lẽ là mẹ không muốn mọi người cảm thấy mẹ kỳ quái nhỉ.

Phải mấy tháng nữa thì nó mới tròn chín tuổi, thế nhưng nó đã hiểu rõ rất nhiều chuyện.

“Con ngủ đi, ngày mai còn có hoạt động nữa đấy.”

Trần Hạo Thần không cãi lại mẹ, nó gật đầu rồi nhắm mắt lại ngủ.

Bạch Xu Hoà đi tới bên cạnh cửa sổ rồi đứng ở nơi đó, cô quay về phía ánh trăng bên ngoài và từ từ nhắm mắt lại.

Bên này Trần Hạo Thần đang nằm trên giường lại mở mắt ra, nó nhìn về phía Bạch Xu Hoà đang được ánh trăng mềm mại bao trùm. Nó nhìn thấy nửa bên mặt tuyệt đẹp của mẹ, mặc kệ mẹ có phải là yêu quái hay không, dù sao thì mẹ cũng là mẹ của nó.

“Ai mới gọi thế?” Bố Trần Minh là Trần Tông Bình cảm thấy mẹ Trần Minh là Phương Cúc Lan đang sững sờ mà vẫn chưa chịu ngủ, vì thế ông ta không nhịn được mà lên tiếng hỏi bà ta. Ông ta ngủ rất nông, người bên cạnh chỉ cần có cử động nhỏ thì cũng có thể khiến ông ta không ngủ được nữa.