Chương 1: Người Phụ Nữ Bị Bạo Hành Gia Đình

“Này cô… cô tỉnh rồi đúng không? Nếu cô tỉnh rồi thì tôi đi đây.”

Giọng nói yếu đuối của một người phụ nữ vang bên tai cô. Bạch Xu Hòa chậm rãi mở mắt, trước mặt cô là một thân hình trong suốt, cô vẫn còn chút mê man: “Ngươi nói gì?”

“Ý của tôi là, tôi sẽ giao thân thể này cho cô. Hình như cô đang thiếu một cơ thể, còn tôi thì trong lúc vô tình đã thấy được vận mệnh bi thảm sau này của bản thân.” Hốc mắt người phụ nữ đỏ hồng, trên mặt khó nén sự bi thương và tuyệt vọng: “Nghĩ đến việc cả đời đều phải sống trong bạo lực gia đình làm tôi cực kỳ sợ hãi, đứa con trai mà tôi vất vả nuôi lớn, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa sau này cũng không nghe lời tôi, không hiếu kính tôi, cuối cùng tôi mệt chết mệt sống cả đời là vì cái gì chứ? Vậy nên giờ tôi cho cô thân thể này, cô thích sống như nào thì sống, chỉ cần không tự sát, sống thọ chết tại nhà là được.”

“Cho ta?”

“Cho cô.”

“Cô không cần?”

“Tương lai của tôi cực kỳ tăm tối, giờ có cơ hội rời đi thì ngu mới chọn ở lại.”

Bạch Xu Hòa là một vị nữ tu một lòng tu đạo, cô luôn muốn tìm kiếm cảnh giới tu luyện cao thâm nhất. Kỳ thật con đường tu đạo của cô cũng không mấy bình yên, nỗ lực tu đạo mấy nghìn năm rồi hoàn thiện công pháp của bản thân, cô phải bỏ rất nhiều công sức mới có thể đạt tới một loại trình độ tu luyện khác.

Chỉ là thân thể cô có hơi không chống đỡ nổi nên đã nổ tan tành như pháo hoa.

Vốn tưởng là chết chắc rồi nhưng không ngờ sau khi tỉnh lại thì cô đã tiến vào trong cái thân xác người phàm này.

Có thể có thân thể mới, còn là đối phương cam tâm tình nguyện cho cô thì đương nhiên là cô cực kỳ vui mừng rồi.

Về việc trong này có âm mưu hay không thì cô hoàn toàn không thèm để ý tới.

Có thân thể tương đương nhiều thêm một mạng, cũng là có thêm thời gian đi thăm dò sự huyền bí của sinh mệnh, à… Không, nghiên cứu xem tại sao khi cô tu luyện đến tầng cuối cùng lại khiến thân thể nổ như pháo hoa mới đúng.

Đến nỗi trước mắt thân thể này gặp phải khó khăn như nào hay là đang ở trong loại tình cảnh gì vốn không ở trong những gì cô suy tính. Chờ đến khi người phụ nữ kia đi cô cũng không đứng dậy khỏi mặt đất mà chỉ kiểm tra qua những chỗ đang phát đau trên cơ thể.



“Có một ít vết thương ngoài da, đều không nguy hiểm tới tính mạng, không cần xử lý, tu luyện trước đã.”

Cô khoanh chân ngồi xếp bằng trên mặt đất, chậm rãi tập trung tụ khí bắt đầu tu luyện. Thông qua ký ức cùng trực giác, cô có thể nhận thấy nơi này không có sát khí hay nguy hiểm gì nên trong lúc nhất thời cô cũng không đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Hiện tại không có chuyện gì quan trọng hơn việc cô có được thân thể mới và có thể bắt đầu tu luyện một lần nữa.

Cùng với thời điểm trời dần sáng tỏ, cô mở bừng mắt, nhẹ nhàng thở một hơi dài. Trên mặt cô lộ ra một chút vừa lòng, thiên phú của thân thể này miễn cưỡng còn có thể tu luyện được. Rất nhanh cô đã phát hiện không xa trước mắt có một đứa bé trai đang bĩu môi, trên mặt nó tràn ngập sự oán giận. Hình như đứa bé trai đã biết cô tỉnh lại, hốc mắt nó lập tức đỏ lên, lon ta lon ton chạy nhanh đến muốn nhào vào lòng cô.

Lúc thằng bé sắp nhào tới thì Bạch Xu Hòa dùng tay chặn lại cái trán của nó: “Đứa nhóc này từ đâu tới đây? Vừa gặp đã muốn nhào vào lòng người khác?” Nói xong sắc mặt cô có chút cổ quái, à, hình như đây là con trai của nguyên chủ, cũng không đúng, giờ nó là con trai cô.

Thực sự thú vị, tu luyện mấy ngàn năm không hiểu sao lại được tặng kèm đứa con trai. Nghe nguyên chủ nói tương lai tên nhóc này sẽ cực kỳ không hiếu thảo? Căn cứ vào ký ức thì tên nhóc này đã bị cô ấy chiều hư từ nhỏ rồi.

Cô hắng giọng: “Trần Hạo Thần, năm nay con đã lên bảy rồi không thể cứ nhào vào lòng người khác như vậy được, lúc mẹ bằng tuổi con mẹ đã có thể cầm kiếm chém yêu thú rồi.”

“Mẹ.”

Mắt Trần Hạo Thần đỏ rực nhìn Bạch Xu Hòa nhìn cực kỳ đáng thương, có lẽ là lời nói của Bạch Xu Hòa có tác dụng nên nó không nhào tới nữa mà là bắt lấy ống tay áo cô, kỳ thật có Bạch Xu Hòa chặn lại cái trán thì căn bản là nó cũng không thể nhào vào cô được nữa: “Con bị trễ giờ rồi mẹ mau nấu cơm cho con, ăn xong rồi còn phải đưa con đến trường. Con còn chưa rửa mặt, mẹ rửa giúp con nhanh lên, lát đến muộn chắc chắn con sẽ bị cô giáo phê bình đó.”

Phải rồi, nơi này còn cần phải đi học.

Bạch Xu Hòa nhớ tới đó liền nâng tay lên, quả nhiên trên đó có một cái đồng hồ đeo tay, đồng hồ biểu thị đã hơn bảy giờ. Nhớ lại chỗ học của Trần Hạo Thần cô liền buông lỏng mày, không xa, tới kịp.

“Con đi rửa mặt đi, lát nữa mẹ đưa con đi học.” Cô hoàn toàn xem nhẹ thái độ không lễ phép của Trần Hạo Thần.

“Mẹ rửa cho con đi mà.” Trần Hạo Thần làm nũng túm lấy ống tay áo của Bạch Xu Hòa không buông: “Mẹ ơi con đói quá, mẹ mau nấu cơm đi.”

Nhưng đối với lời thỉnh cầu của Trần Hạo Thần mặt Bạch Xu Hòa vẫn không biến sắc, cô túm nó tới chỗ rửa mặt: “Con tự rửa đi, nếu con không muốn đi học thì có thể không rửa.”