Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hiện tại mấu chốt nhất chính là làm cho cái đồ chướng mắt Nguyễn Tĩnh Vi biến mất khỏi trường học, làm sao để thanh danh xấu xí, bị Nguyễn Chính Trạch hoàn toàn ghét bỏ!
“Ba, cũng có thể là tung tin vịt thì sao...”
“Cái gì mà tung tin vịt, ruồi bọ chỉ bâu vào trứng thối, nếu nó mà giữ khuôn phép thì sao có thể bị người bố trí?”
“Vừa rồi Dì Lý nói vậy con không nghe được sao? Nó mặc váy ngắn còn không che gối đâu...”
“Tóm lại nếu nó dám cho Nguyễn Gia chúng ta mất mặt, ba sẽ không tha cho nó!”
“Được rồi, đồ ăn đều chuẩn bị tốt, Tư Vũ, các bạn học của con có phải tới rồi hay không, mẹ nghe thấy dưới lầu rất náo nhiệt...” Điền Tiểu Phân xoa xoa tay, đầu đầy mồ hôi từ phòng bếp đi ra nói với hai cha con.
Nguyễn Tư Vũ cuống quít đứng dậy dò đầu nhìn ra cửa sổ nhìn xuống dưới lầu: “Tới rồi mẹ, mẹ mau bày đồ ăn lên, con vào phòng thu thập một chút.”
Nguyễn gia náo nhiệt lên, Nguyễn Tư Vũ xinh đẹp hoạt bát, trong trường học có rất nhiều người thích cô ta.
Nguyễn Tĩnh Vi đứng ở phía sau gốc cây, nhìn Nguyễn Tư Vũ đỏ mắt xuống lầu đón bạn học vào nhà, cô biết rất nhanh thôi trong trường học lại sắp có đủ loại đồn đãi.
Rốt cuộc, Nguyễn Tư Vũ bị thương, nhất định sẽ hoa lê đãi vũ nói ngoa.
Đời trước cô không ầm ĩ với Điền Tiểu Phân và Nguyễn Tư Vũ mà ở trong nhà bận rộn chuẩn bị sinh nhật cho Nguyễn Tư Vũ lại giúp chị ta chắn rượu, cho nên say không còn biết, sau đó cô về phòng nghỉ ngơi, thiếu chút nữa bị một tên cặn Bạc trong trường học khinh nhục.
Cũng từ bữa sinh nhật này bắt đầu, thanh danh của cô tất cả đều bị hủy hoại.
Nguyễn Chính Trạch và Điền Tiểu Phân buộc cô thôi học, Điền Tiểu Phân lại cùng Nguyễn Tư Vũ tính kế muốn gả cô cho chủ tiệm bán quan tài goá vợ, nếu không có Lệ Thận Hành...
Nguyễn Tĩnh Vi bỗng nhiên cảm thấy gốc mũi đau xót, người kia...
Đời trước là cô phụ lòng anh...
Dường như thẳng đến giờ khắc này, cô nhắm mắt lại vẫn có thể nhìn được ánh mắt cuối cùng anh nhìn cô.
Chỉ là giữa bọn họ khác nhau một trời một vật.
Đời trước như thế, đời này, cũng là như thế.
Tĩnh Vi không muốn làm chính mình lại nghĩ đến người kia, có lẽ, đời này bọn họ căn bản sẽ không có giao thoa.
Rốt cuộc, nếu cô có thể sống lại một lần nữa, nói không chừng đời này tất cả quỹ đạo đều hoàn toàn thay đổi.
Tĩnh Vi xoay người, từng bước một đi tơi trạm giao Thông công cộng.
Cánh tay và cẳng chân đều rất đau, nóng như lửa đốt.
Nắng tháng 9 vẫn rất gắt, từng bóng cây rũ xuống đường, tiếng ve kêu vẫn vang vọng bên tai.
Xe buýt dừng lại, Tĩnh Vi lên xe, cô ngồi bên cửa sổ, trầm mặt nhìn phong cảnh bên ngoài.
Một người thiên tính là khắc vào trong xương cốt, đời trước cho đến khi chết cô vẫn luôn là người trầm mặt, yếu đuối, chỉ có một lần to gần phản kháng chính là cùng Lệ Thận Hành vĩnh quyết kia một lần.
Đời này, cô nghĩ mình sẽ không sống cuộc sống của Nguyễn Tĩnh Vi kia nữa.
Buổi trưa ở trong trường học rất an tĩnh, học sinh dừng chân ở trong ký túc xá đang ngủ trưa, học sinh ngoại trú còn chưa đến trường học.
Ngoài sân thể dục, đám nam sinh phơi nắng chơi bóng rổ dưới ánh nắng chói chang, không ít bạn học nữ chờ dưới gốc cây ôm chai nước xem, còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tĩnh Vi đứng từ xa nhìn thoáng qua sau đó thu hồi ánh mắt, dọc theo đường mòn có bóng cây đi về khu phòng học.
Một thân hình cao gầy nhảy lên, bóng rổ trong tay vẽ thành đường cong chui vào rổ, tiếng còi vâng lên thi đấu kết thúc.
Lệ Thận Hành giơ tay lau mồ hôi trên trán, áo chơi bóng ướt đẫm bị cậu cởi ra trực tiếp vứt trên mặt đất, sau đó mở một chai nước khoáng tưới lên đầu, lúc này mới vui sướиɠ thở ra một hơi.