Bà Phó nhìn biểu cảm mặt liệt trên mặt thêm lời nói của con trai cả, bà tức đến mức gương mặt đỏ lên, mất đi vẻ nhã nhặn thường ngày, l*иg ngực phập phồng lên xuống, bàn tay run run chỉ thẳng vào mặt anh quát lên: "Mày…mày có biết hai từ xấu hổ viết thế nào không hả? Làm ra chuyện tày trời đó giờ thay vì hối lỗi mày lại quay sang trách ngược người khác à, thế mẹ hỏi mày, ngay từ đầu mày không thích con bé Tiểu Hinh tại sao mày còn cho nó cơ hội ở bên mày, tại sao mày còn cầu hôn nó làm gì hả? Là một thằng đàn ông, sao mày lại cư xử không khác gì đàn bà hả…?"
Tại sao ư? Anh mà nói lúc đó do anh giận người ấy, hành động nông nổi nên mới làm đứa em gái cùng anh lớn lên bị tổn thương, anh tin rằng không chỉ đơn giản là cái bạt tai thôi đâu.
Phó Minh Vũ day day hai bên ấn đường.
"Mẹ, trong chuyện này, con là người có lỗi. Ngày mai con sẽ đích thân đi đón Tiểu Hinh và sang biệt thự Hạ gia xin lỗi cả gia đình cô ấy."
Bà Phó hừ lạnh một tiếng, trên gương mặt ngập tràn cơn phẫn nộ vừa rồi vơi bớt một chút: "Gớm, mẹ tưởng mày chỉ cắm đầu đi dỗ tình nhân bé bỏng của mày, ngoài ra trong mắt mày, không dung chứa thêm hình bóng ai."
Quả thật, chuyện xảy ra ngày hôm nay, không chỉ có khách khứa, bà cũng rất bất ngờ. Đặc biệt là khi bước chân vào căn phòng nghỉ thay đồ cô dâu, nhìn thấy những tấm ảnh gần như bị bóp nát dưới bàn trà, bà còn không dám tin con trai bà, đứa con trai lúc nào cũng cưng chiều cô bé Hạ gia hết mực đến mức hầu như tất cả mọi người đều nhìn ra con trai bà có tình cảm với cô bé Hạ gia. Vì thế, lúc những tấm ảnh kia đập vào mắt, bà vẫn chưa thể tin tất cả những gì con trai bà thể hiện bên ngoài chẳng qua là tỏ vẻ cho người khác xem.
Thậm chí bà còn có suy nghĩ, sở dĩ Hạ Thư Hinh chỉ là vật thay thế của cô tình nhân kia, là một bia đỡ đạn, để tất cả mọi người đều biết con trai bà chỉ có tình cảm với Hạ Thư Hinh, cô tình nhân trong bóng tối kia mới an ổn.
Nó, sợ gia đình sẽ làm hại đến cô tình nhân của nó hay sao?
Nghĩ đến đây, cơm giận có dấu hiệu giảm xuống lại tăng thêm.
Bà đang định mở lời mắng Phó Minh Vũ thêm vài câu thì câu sau của anh cùng với biểu cảm kiên định, ánh mắt dịu dàng khi nhắc đến cô tình nhân kia lại càng làm bà tức thêm.
Đứa con này, muốn bà tức đến nhập viện mới vừa lòng phải không?
"Mẹ, mẹ đã biết rồi con cũng chẳng muốn giấu thêm. Cô ấy không phải là tình nhân, cô ấy là mẹ đẻ của con con, là người phụ nữ con yêu, là người con muốn cùng chung sống cả cuộc đời này."
Bà Phó vỗ vỗ l*иg ngực, vì giận quá nên nhất thời lời nói đứt quãng: "Giỏi…Quá giỏi, lớn rồi. Đủ lông đủ cánh rồi, muốn làm gì thì làm, chẳng cần nghe ý kiến hay để mẹ mày vào mắt…"
"Mẹ…"
Phó Minh Vũ nhíu mày: "Mẹ biết rõ con không có ý đó mà. Bây giờ đêm cũng khuya rồi, mẹ nghỉ sớm đi, con về phòng đây."
Anh dứt lời, mặc kệ mấy lời mắng mỏ của bà Phó, cũng không quan tâm đến tâm trạng tốt hay xấu của bà, xoay người đi thẳng lên lầu.
"Đứng lại, ai cho đi hả? Mẹ mày đã nói hết đâu…"
Tức chết bà rồi!
….
"King kong…"
Hạ Thư Hinh đứng ở trong phòng khách, nhìn người đàn ông âu phục thắng tắp đứng bên ngoài cửa, gương mặt hơi sững lại, nhưng nghĩ đến tối qua bà cụ Lăng gọi điện đến cho Lăng Thiếu Hàn, cô liền hiểu ra.
Mẹ của Phó Minh Vũ là con gái bà cụ Lăng, Phó Minh Vũ là cháu ngoại bà cụ, vì vậy bà cụ biết tung tích cô ở đâu đương nhiên sẽ nói cho nhà họ Phó biết.
Chỉ có điều, Hạ Thư Hinh ngước mắt nhìn chăm chú vào người đàn ông âu camera.
Trái tim không tự chủ được bỗng thắt lại. Cô quay người, vừa hay nhìn thấy Lăng Thiếu Hàn đứng đằng sau đang nhìn mình, ánh mắt cô khựng lại.
"Anh, đứng đây từ khi nào vậy?"
Ánh mắt Lăng Thiếu Hàn như muốn khóa chặt cả người cô, đôi mắt sâu thẳm tựa như không thấy đáy, khuôn mặt cương nghị đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật không có biểu cảm nào nhất thời khiến cô không đoán được anh đang suy nghĩ gì.
"Nghe thấy tiếng chuông, tôi định ra xem, nhưng bây giờ chắc không cần xem người bên ngoài là ai."
Chỉ một cái liếc mắt sơ qua, anh đã đoán được người đứng bên ngoài kia là Phó Minh Vũ, đồng thời cũng biết rõ mục đích hôm nay Phó Minh Vũ đến đây là gì.
Anh hỏi Hạ Thư Hinh: "Muốn gặp cậu ta không?"
Nghe anh hỏi, Hạ Thư Hinh cụp mắt, che đi sự phức tạp nơi đáy mắt.
Nói thật, sau ngày hôm qua ở lễ đường, cô không hề muốn gặp Phó Minh Vũ.
Cô sợ mình không khống chế được tâm trạng của mình, kích động làm ra hành động gì đó quá đáng.
Nhưng, cô biết rõ chuyện này không nên kéo dài quá lâu, cái gì nên rõ ràng, nên dứt khoát vẫn cần giải quyết một cách nhanh nhẹn nhất. Để lâu quá, chỉ khiến trái tim cô thêm vết thương.
"Nếu tôi nói tôi không muốn gặp, anh sẽ không mở cửa sao?"
Nghĩ như vậy, cô ngẩng mặt lên hỏi.
Lăng Thiếu Hàn lắc đầu: "Chỉ cần em không muốn, tôi sẽ không ép."
Nghe anh trả lời, cô khẽ cười, không hiểu sao, trong lòng bỗng thấy thoải mái hơn.
"Anh ấy là người nhà anh đó."
"Không quan trọng bằng em."