Chương 4: Tự dưng bị ăn tát

"Thiếu Hàn, Tiểu Hinh đang ở chỗ cháu à? Tình hình con bé thế nào? Hôm nay ta thấy con bé rời khỏi lễ đường, tâm trạng rất không ổn…"

"Bà nội, cô ấy không sao, hiện tại vẫn đang ngủ. Bà đừng lo lắng quá, tránh cho huyết áp tăng cao."

"Được. Khi nào nó tỉnh nhớ bảo nó gọi cho bà đấy, biết chưa?"

"Vâng."

"Bà nội Lăng gọi à?"

Hạ Thư Hinh đứng cách vị trí Lăng Thiếu Hàn đứng không xa, thấy Lăng Thiếu Hàn đã cúp máy cô mới cất giọng hỏi.

Lăng Thiếu Hàn quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Thư Hinh đứng ở cửa phòng khách, anh hơi ngẩn ra rồi hỏi.

"Nghe thấy hết rồi?"

Hạ Thư Hinh gật đầu.

Lúc nãy, cô thấy bụng kêu sùng sục, muốn ra ngoài hỏi Lăng Thiếu Hàn trong nhà có thực phẩm gì không, cô muốn nhét vào bụng lót dạ.

Ra không đúng lúc, đoạn hội thoại giữa anh và bà cụ Lăng cô đều nghe rõ.

Lăng Thiếu Hàn nhìn cô vài giây, anh xoay người đi đến cửa, lấy một đôi dép lông con thỏ màu hồng trên tủ giày dép mang đến trước mắt cô, trước ánh mắt ngẩn ngơ của cô, anh xổm người, đặt đôi dép vào chân cô.

"Tôi…tôi tự làm."

Hạ Thư Hinh bị hành động bất ngờ của anh dọa sợ, cô vội vã cất tiếng, né tránh sự động chạm của anh, xỏ chân vào đôi dép lê màu hồng.

Đùa chứ! Lăng Thiếu Hàn là ai?

Anh là gia chủ của gia tộc Lục gia, một gia tộc có lịch sử lâu đời hàng trăm năm, là thiếu tướng trẻ tuổi nhất ở đất nước này, là tổng tài tập đoàn Lục thị, là doanh nhân nổi tiếng,... Một người đàn ông có thân phận như vậy sao cô có thể để anh đích thân cúi người hầu hạ mình chứ.

Lăng Thiếu Hàn nhún vai, đứng thẳng người.

Lúc này, đột nhiên có âm thanh gì đó phát ra trong căn phòng khách rộng lớn: "Ọt ẹt…"

Sắc mặt Hạ Thư Hinh thoáng thay đổi, trên mặt lộ rõ sự ngượng ngùng.

Chết tiệt! Cái bụng đói này…mất mặt quá!!!

Cô cười gượng: "À thì…"

Khóe môi Lăng Thiếu Hàn cong lên: "Trong bếp có canh sườn củ cải, cà rốt và cháo hành, gạo lứt vẫn còn nóng. Em vào ăn đi."

Cô mỉm cười: "Cảm ơn anh."

Lời này là xuất phát từ đáy lòng. Nếu ngày hôm nay Lăng Thiếu Hàn không xuất hiện, cô sẽ không tưởng tượng cơ thể mình sẽ thế nào, anh không những cưu mang cô, còn chuẩn bị sẵn đồ ăn cho cô…

Anh, vẫn luôn là cứu tinh của cô.

"Hạ Thư Hinh, em biết mà. Thứ tôi cần không phải là lời cảm ơn khách sáo của em."

Lăng Thiếu Hàn nhìn vào đôi mắt nai xinh đẹp của cô, giọng nói trầm thấp cất lên trong gian phòng rộng rãi.

Hạ Thư Hinh nghe anh nói vậy liền ngẩn ra.

Cô mấp máy môi, đôi mắt tự động né tránh ánh nhìn nóng bỏng của anh: "Tôi…"

Nói thật, cô chẳng biết nói gì ngoài ba từ ấy. Thứ mà Lăng Thiếu Hàn cần, cô không thể đáp ứng được, trái tim cô hiện tại chưa thể quên được Phó Minh Vũ, càng chưa sẵn sàng với một cuộc tình mới. Hơn nữa, Lăng Thiếu Hàn là người đàn ông hoàn hảo trên mọi phương diện, anh xứng đáng với người tốt hơn cô.

Đối với cô, Lăng Thiếu Hàn là người ở vị trí cao rất khó với tới, dù cho cô đã quen anh nhiều năm, anh đối xử vô cùng tốt với cô, nhưng cô luôn cảm thấy giữa cô và anh luôn có một khoảng cách vô hình.

Dường như Lăng Thiếu Hàn nhìn thấy toàn bộ suy nghĩ qua ánh mắt của cô, anh bất lực thở dài một hơi.

"Hạ Thư Hinh, yêu cầu của tôi. Em có thể từ từ suy nghĩ, đừng trả lời vội."

Anh dừng một chút rồi cất tiếng: "Còn nữa, Hạ Thư Hinh, tôi sẽ khiến hình bóng cậu ta trong lòng em dần biến mất."

Anh bỏ lại một câu nói, để mặc Hạ Thư Hinh đang sững sờ đứng trong phòng khách, quay người về phòng ngủ.

Hạ Thư Hinh thất thần một hồi, lát sau cánh môi cô nở một nụ cười khổ: "Tôi cũng muốn quên đi Phó Minh Vũ." Người đàn ông tạo nên những vết xước trong tim cô.



Đêm khuya, nhà họ Phó.

"Con đi đâu bây giờ mới về?"

Phó Minh Vũ vừa bước vào biệt thự Phó gia, đèn trong phòng sách liền được bật sáng lên kèm theo đó là giọng nói dịu dàng nhưng không thể xem thường của người phụ nữ tầm tuổi trung niên.

Theo bản năng, anh dừng bước chân, quay đầu nhìn về hướng có âm thanh.

"Mẹ, sao mẹ chưa đi ngủ?"

Bà Phó vừa nghe thấy câu nói của con trai, cơn tức giận đè nén cả một ngày không kìm nén thêm được chợt bộc phát, bà thẳng tay ném một xấp ảnh vào mặt Phó Minh Vũ, rồi ráng cho anh một cái tát điếng người.

"Ngủ? Ngủ làm sao được hả? Ngày thành hôn, cô dâu bỏ đi, chú rể không những không đi tìm mà còn đi tìm người đàn bà khác ôm hôn thân mật bỏ lại tàn cuộc cho người lớn thu dọn thay. Mày nói xem, mày đã bao nhiêu tuổi rồi? Tiểu Hinh nó tốt với mày, hết lòng vì mày, mấy năm nay chỉ có mình mày còn mày thì sao? Mày đã làm ra cái chuyện trời đánh gì hả cái thằng nghịch tử này…"

Phó Minh Vũ sờ nhẹ một bên má bị mẹ ruột đánh, không cần soi gương thì anh cũng biết trên đó giờ hẳn đã hằn mấy dấu ngón tay, anh liếc mắt nhìn qua từng tấm ảnh rơi lả tả dưới sàn nhà, sắc mặt không đổi, chậm rãi nói: "Hôn lễ này ngay từ đầu đã không nên diễn ra, bởi vì ngay từ lúc đầu con vốn không đồng ý. Nhưng mẹ thì sao, mẹ và người nhà Hạ gia không hề nghe ý kiến của con, tự ý quyết định không cho con có cơ hội từ chối. Ngày hôm nay, Tiểu Hinh bỏ đi trong lễ đường không phải là do lỗi của một mình con..."