"Anh bỏ tay khỏi eo em ra đi. Đau quá."
Quả nhiên dù Lăng Thiếu Hàn đang tức giận thì khi nghe giọng nói nhỏ của cô, cánh tay đã nới lỏng không ít, anh kéo cô đi thẳng về phía xe của mình, nhét cô vào trong xe đóng sầm cánh cửa lại làm cho Hạ Thư Hinh thoáng giật mình vì tiếng động.
Cô nhìn ra bên ngoài chỉ thấy anh đứng hơi tựa người sau xe, châm một điếu thuốc rít một hơi sau đó lấy điện thoại ở trong túi quần ra gọi đi một cuộc điện thoại.
Đáng tiếc, chiếc xe này cách âm rất tốt nên cô chẳng nghe thấy anh nói gì với đầu dây bên kia.
Lát sau Lăng Thiếu Hàn trở lại xe, ngồi vào ghế bên cạnh cô, cánh cửa ngăn cách khoang xe được kéo xuống khiến cho vị tài xế đang có lòng muốn hóng chuyện đành ngậm ngùi im lặng lái xe.
Ngồi yên vị trong xe, thanh âm trầm thấp người đàn ông bên cạnh cất lên: "Nói đi."
"Nói, nói gì cơ?"
Hạ Thư Hinh khó hiểu nhìn Lăng Thiếu Hàn.
Lăng Thiếu Hàn híp mắt quay sang đối diện với cô: "Em không định giải thích một chút chuyện vừa xảy ra tối nay hửm?"
Hạ Thư Hinh à một tiếng, cô thản nhiên nói: "Chẳng phải lúc ở bên ngoài em đã giải thích rõ ràng rồi ư? Không phải anh hiểu hết rồi à?!"
Sắc mặt Lăng Thiếu Hàn bỗng chốc đen xì: "Ha, Hạ Thư Hinh, em bảo anh hiểu cái gì? Hiểu em đứng yên đó cho người ta có cơ hội lợi dụng hửm?"
Nửa tiếng trước ở biệt thự Cẩm Nhiên nằm ở ngoại ô thành phố, cấp dưới của anh ôm máy tính xách tay chạy vào căn phòng đưa cho anh xem cảnh Hạ Thư Hinh trơ chọi đứng một mình ở đường Nhân An đang nói chuyện gì đó với người đàn ông lạ mặt ở đối diện cô. Nét mặt cô bình tĩnh, thản nhiên đối đáp với người đàn ông đó, nếu không phải anh nghe rõ mồn một âm thanh lời cô nói từ màn hình máy tính thì với mấy hình ảnh trong camera nhìn vào dễ khiến người khác hiểu lầm ấy đã đủ làm cho cơn phẫn nộ trong anh sôi trào rồi.
Nhìn thấy cảnh tượng giữa vợ mình và người đàn ông khác Lăng Thiếu Hàn lập tức bảo tài xế đưa mình đến con đường Nhân An, nơi cô đứng. Ai ngờ vừa mới đến anh đã nhìn thấy cái gì chứ. Anh nhìn thấy thân ảnh người đàn ông lạ đưa lưng về phía anh, dáng người cao tầm 1m86 của anh ta che khuất bóng dáng nhỏ bé của Hạ Thư Hinh, anh chỉ thấy anh ta nghiêng người đưa vật gì đó vào trong túi xách trên cánh tay cô, đồng thời người anh ta gần như nghiêng hẳn sang muốn ôm lấy Hạ Thư Hinh vào lòng mình. Cảnh ấy cực kì gai mắt.
Lúc đó, đôi mắt anh ngập tràn lửa giận, chỉ hận không thể lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đến cho tên đàn ông kia một nắm đấm vì đã dám đυ.ng chạm vào người phụ nữ của anh. Người phụ nữ của anh, sao có thể để tên khác tùy tiện động vào là động vào được.
Nghĩ gì làm đó. Anh vội xuống xe, bước nhanh về phía hai người họ ở bên đường không nói gì kéo thẳng Hạ Thư Hinh vào lòng mình, dằn mặt đối phương một hồi. Dù vậy, cơn ghen trong lòng vẫn chưa tiêu tan, nghĩ đến cảnh đó là anh thấy vô cùng khó chịu.
Hạ Thư Hinh thấy sắc mặt thay đổi liên tục của anh, phải gọi là rất đa sắc màu, chợt hiểu ra. Cô cười cười, hai mắt sáng lấp lánh như những vì sao: "Anh đang ghen à?"
Lăng Thiếu Hàn tặng cô một ánh mắt sắc lẹm: "Em nói thử xem."
Hạ Thư Hinh bật cười: "Ồ, thế hóa ra nãy giờ đứng ở bên ngoài nói nhiều như vậy là để xả cơn giận à."
Lăng Thiếu Hàn lườm cô: "Có vẻ em rất hưởng thụ nhỉ?"
Hạ Thư Hinh ho nhẹ một tiếng. Cô sẽ không thừa nhận Lăng Thiếu Hàn nói trúng tâm trạng của cô lúc này đâu.
Giọng nói cô mềm xuống: "Ông xã, em và anh ta có quen biết gì đâu, đến một cái tên còn không biết. Anh cần gì phải ghen với anh ta."
"Hạ Thư Hinh, dù là người quen hay người lạ thì em nên nhớ một điều. Anh không thích một ai có ý định chạm vào dù chỉ là một sợi tóc của vợ anh cả. Em hiểu không hửm?"
Lăng Thiếu Hàn quay sang nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, anh khẽ nâng cằm cô lên, cất từng câu từng chữ.
Mà câu nói của anh thoáng làm Hạ Thư Hinh sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên kể từ hôm hai người xác định mối quan hệ, đến với nhau Lăng Thiếu Hàn tỏ rõ thái độ khi thấy cô đứng bên cạnh đàn ông. Mà nực cười thay, cô và anh ta còn chẳng có tí quan hệ hay sự tiếp xúc da thịt nào cũng khiến cho người đàn ông bên cạnh nổi cơn thịnh nộ. Anh không chỉ cảnh cáo đối phương mà còn cảnh cáo cả cô.
Ý của anh chính là đang bảo cô từ bây giờ trở đi hãy kéo dãn khoảng cách với tất cả đàn ông mà cô quen hoặc không quen, bao gồm cả những người thân thiết ư?
Người đàn ông này, anh có tính chiếm hữu từ bao giờ vậy?
Hạ Thư Hinh nhìn vào khuôn mặt đen xì của anh, cô biết cơn ghen trong lòng anh vẫn chưa hạ xuống, nghĩ chắc là do anh đang tức giận nên nhất thời nói ra câu ấy thôi. Nếu đó là ý anh thật, thì há chẳng phải cô đến một người bạn nam cũng không có à. Cô thở dài, dịch người đến gần anh hơn, ngón tay cô kéo nhè nhẹ ống tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà anh ta vẫn chưa chạm vào người em mà."
Nhưng cô nào biết, đó làm gì phải là lời nói trong lúc tức giận.
"Ha, nếu anh ta chạm vào người em rồi em nghĩ cánh tay anh ta còn nguyên vẹn trở về xe rời đi không?"
Không nói thì thôi, vừa nói xong sắc mặt Lăng Thiếu Hàn còn xấu hơn. Hiển nhiên anh vẫn ghim chuyện vừa nãy trong lòng, không chỉ một hai câu là bỏ qua dễ dàng được.
Hạ Thư Hinh trừng mắt: "Thế anh định làm gì? Phế cánh tay người ta rồi vào cục cảnh sát uống trà à?"
Sắc mặt Lăng Thiếu Hàn tối sầm. Lẽ ra trong tình huống này anh phải được người kế bên dỗ dành chứ, sao lại đi ngược lại thế này.
Cô chẳng những không dịu dàng nói vài câu xoa dịu tâm trạng anh thì thôi còn chọc cho anh tức càng thêm tức.
Hạ Thư Hinh mà biết được suy nghĩ của Lăng Thiếu Hàn thì chắc cô sẽ thắng thừng mắng một câu: Anh có phải trẻ lên ba đâu mà cần dỗ dành làm gì.
Lăng Thiếu Hàn tức đến bật cười: "Em nghĩ anh ngốc đến vậy hả?"
Cho dù anh có thật sự phế cánh tay đối phương công khai ngay ở đường thì cũng không thể có chuyện phải vào đồn ngồi được. Căn bản là đám cảnh sát ấy không dám hành động như vậy với anh.
Hạ Thư Hinh tất nhiên hiểu điều này. Ai bảo anh có thân phận khiến người khác không dám coi thường, lại gần cơ chứ. Họ nịnh nọt anh còn không hết, bắt anh về đồn thì chén cơm của họ cũng coi như mất luôn.
Vậy nên, vừa rồi cô chỉ là lỡ lời nói ra thôi. Bây giờ hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Nhớ đến chuyện xui xẻo gặp phải hôm nay, lại thêm không thể liên lạc được với Lăng Thiếu Hàn, cô còn chưa trách anh thì thôi mà anh còn lên giọng với cô.
Cô ai oán: "Lăng Thiếu Hàn, sao anh cứ cố chấp với chuyện này thế. Nếu lúc đấy em gọi cho anh, anh mà nghe máy thì người ta và em sẽ chẳng gặp nhau nói gì đến cơ hội lợi dụng em chứ. Hơn nữa, cái thứ anh trả cho anh ta là cái gì thế? Thiết bị nghe lén siêu nhỏ ư?"
"Em đang đánh trống lảng với anh à?"
Hạ Thư Hinh dở khóc dở cười, cô vỗ nhẹ vài cái lên khuôn mặt điển trai nhăn nhó của người đàn ông. Lòng không khỏi cảm thán, da mặt chồng cô còn mịn hơn cả con gái.
"Vậy không lẽ em nên ngồi yên hứng chịu cơn giận của anh hả? Ngồi yên như búp bê nhìn khuôn mặt khó ở của anh chắc."
Ghen cũng ghen rồi, giận cũng xả rồi. Cô còn chẳng phải người làm sai đâu cần ngắm nhìn biểu cảm khó ưa ấy chứ. Cứ nhìn biểu cảm ấy là cô có cảm giác giống như yêu cơ Đát Kỷ thời cổ đại hại nước hại dân không đáng được tha thứ vậy. Thực chất thì cô cũng oan ức lắm.
Thấy anh im lặng, cô nhíu mày: "Anh đừng có vô lý như thế. Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, đâu ai muốn nó xảy ra."
Lăng Thiếu Hàn nheo mắt, anh chợt cúi đầu xuống, dán lên môi cô một nụ hôn. Không, hôn cái gì mà hôn chứ, người đàn ông này đang gặm nhấm môi cô như đang trừng phạt, xả cơn giận của mình thì hơn ấy chứ.
Hạ Thư Hinh trừng mắt, nhưng cũng không nói gì để mặc cho anh làm càn.
Mãi sau người đàn ông mới lưu luyến rời khỏi cánh môi cô, nhẹ nhàng cất giọng bên vành tai cô: "Thư Hinh, lần sau thấy người đàn ông khác có ý lại gần thì em nên tránh đi, đừng đứng yên để họ lợi dụng mà không biết như tối nay."