Chương 7: Thuyết phục hai người anh trai

Thứ năm chơi đến điên rồi, em trai cũng mơ hồ cảm thấy có chút hết sạch đạn dược, hai người ở trong nhà nghỉ nằm ngủ đến tối, kêu phục vụ trong phòng, ăn chút gì lại ôm nhau nằm ở trên giường. Anh hai mềm nhũn dựa vào l*иg ngực cậu, chậm rãi nói chuyện vu vơ, tuy là thân thể mệt chết đi nên ngủ không được, em trai không biết là do tâm lớn hay là do đã quá vất vả, mới đáp lại vài câu liền ngủ mất rồi, tay còn vòng qua thắt lưng anh, khuôn mặt chôn ở trong gối nhìn qua có nét trẻ con.

Anh hai đưa tay sờ vào mặt cậu, nhẹ nhẹ cười cười, nhịn không được lôi điện thoại di động của mình ra để chụp lại mấy gương mặt lúc ngủ, lại chụp mấy bức selfie hai người họ, bày ra mấy tư thế đều cảm thấy lúc xem lại bản thân thật khó coi, thời điểm đang thấy hơi cụt hứng, điện thoại di động trên tủ đầu giường của em trai kêu vang lên.

Anh sợ đánh thức người, tự tay cầm tới, cúi đầu nhìn lên màn hình báo cuộc gọi, nhất thời tinh thần chấn động.

Là anh cả.

Anh hai cắn môi suy nghĩ một chút, né cánh tay em trai ra, thân dưới chống đỡ rời giường, chịu đựng dưới thân đang yếu ớt chậm rãi đi tới phòng tắm, đóng cửa lại, bên kia điện thoại vẫn còn đang vang lên.

Anh vặn mở vòi hoa sen, sau đó nhận điện thoại.

"A lô? Tại sao lâu như vậy mới nghe điện thoại? " thanh âm nghe vô cùng bình thường, nhưng anh hai lại nghe ra ý tứ dịu dàng. Anh với anh cả đã làm anh em hơn chục năm nay, đối với giọng nói lão luyện thành thục của anh cả hết sức quen thuộc, tuy là vẫn thô ráp lạnh lùng so với người bình thường, nhưng đối với anh cả mà nói đã là hạ giọng dịu êm lắm rồi.

Đầu ngón tay của anh hai nắm lấy điện thoại có chút trắng bệch, anh thở hổn hển vài tiếng, không có trả lời.

"Hử...? Bị gì mà không nói? Em đang làm gì vậy, thở gấp thành như vậy? Có thấy Wechat anh gửi cho em không? "

"Tiểu Kiệt? Em đang làm gì? Nói đi chứ?"

Lại qua vài giây, anh cả ở bên kia tiếp tục truy vấn.

"Anh, em là Tiểu Nùng. "

(dạ vâng không hiểu sao bà tác giả đặt tên Nùng- trong nồng đậm á, huhu tên nghe sai trái ghê)

Anh hai ngẩng đầu soi gương trong buồng tắm nhìn mình cả người xích͙ ɭõa, lại đầy dấu hôn, anh vuốt ve đầṳ ѵú bị gặm cắn, khóe miệng mỉm cười.

". . . " quả nhiên bên kia dừng một chút, sau đó thanh âm thường ngày nghiêm túc lại truyền tới: "Vì sao điện thoại của Tiểu Kiệt ở trên tay em? Nó ở đâu? Các em làm sao lại đang ở chung? "

Kỳ thực anh cả đã dùng thái độ rất bình thường để nói chuyện, dù sao anh hai trước giờ luôn tỏ ra xách cách với em trai, hai người coi như là chung một trường học cũng đồng thời xuất hiện không nhiều lắm, tuy là anh mơ hồ biết tâm ý của thằng em, nhưng vẫn không ngờ tới bọn họ chỉ sau ba bốn ngày đã có tiến triển vượt trên mức bình thường, lúc này vẫn chưa có ý nghi ngờ mà hỏi.

Kết quả anh hai nghe vào trong tai liền lập tức xù lông. Tựa như vợ cả đang chất vấn "Tuesday", giọng nói của anh đột nhiên bén nhọn.

"Vì sao em không thể ở chung với em ấy? Mình anh được em ấy cᏂị©Ꮒ thì chả lẽ em không à? " không đợi anh cả nói tiếp, anh lại cười lạnh hừ ra một câu "Không nghĩ tới anh cả da^ʍ như vậy, đang video call với cấp dưới mà cũng có thể bị chơi."

"Tiểu Nùng, em đã biết. " thanh âm vững vàng của anh cả truyền đến, lộ ra cơn tức giận đè nén.

"Em đương nhiên đã biết! Em còn đang bên Tiểu Kiệt này, mấy ngày nay chúng ta đều cùng một chỗ, luôn luôn cùng nhau! Mới vừa rồi, Tiểu Kiệt còn nói, em so với anh còn đáng yêu hơn nhiều, em ấy thích nhất em! "

Gầm lên một hơi, anh hai nhìn thấy trong gương chính mình cả khuôn mặt đỏ bừng kích động vạn phần, đột nhiên đã cảm thấy vẻ mặt này có điểm thật xấu xí. Thế nhưng anh sắp bị lòng đố kỵ dằn vặt đến điên rồi, đố kỵ anh cả ra tay trước, đố kỵ anh cả có thể gửi Wechat cho em trai, đố kỵ bọn họ chơi trong phòng làm việc, đố kỵ từng chi tiết nhỏ khi họ ở chung. Rõ ràng hai người biết em trai cùng một lúc, ở cùng một điểm bắt đầu, chỉ trách anh bị quan hệ theo luân thường đạo lý ngăn chặn bước đi, có hơi muộn hơn một chút, không thể trở thành người đến trước

Bên kia truyền đến một tiếng "rầm" thật lớn, tựa hồ là thanh âm đập đồ, một lát sau, anh nghe thấy anh cả thở hổn hển, thanh âm đè nén lửa giận:

"Tiểu Nùng, em với em ấy là làm sao? "

"CᏂị©Ꮒ, cᏂị©Ꮒ thật nhiều thật nhiều lần. "

Bên kia lại truyền tới tiếng đồ vật bị đập

"Ra tay lẹ quá nhỉ, là em muốn thị uy với anh sao?"

Anh hai đang muốn nói cái gì chọc giận anh đến vật, nắm cửa bị vặn ra, em trai người không mặc gì cứ như vậy tiến đến, tựa hồ là muốn đi nhà vệ sinh. Nghe được tiếng động, anh cả lập tức ở bên kia kêu:

"Tiểu Kiệt! ! Có phải Tiểu Kiệt hay không! ! Để cho nó nghe điện thoại!"

"Anh làm gì đấy? Không ngủ được nên đi tắm? " em trai đi tới chỗ bồn cậu, nâng "cậu em" dưới quần lên mà bắt đầu thoát nước.

Anh hai lập tức cúp điện thoại, cũng không lo đầu kia anh cả đang la to, anh tiện tay đem điện thoại di động đặt xuống chỗ kệ bồn rửa tay, đến gần mà ôm lấy em trai, đầu đặt ở trên lưng không ngừng cọ cọ, trong miệng phát ra thanh âm như con thú nhỏ bị thương.

"Ưm? Làm sao vậy? "

Em trai rút khăn giấy lau lau "cậu em", tiện tay xả nước rửa tay, bên này anh hai nhưng vẫn dính vào trên lưng cậu, cũng không nói chuyện, chỉ là thấp giọng hư hư hư. Cậu liếc mắt đến điện thoại di động trên bồn rửa tay, phát hiện là của mình, thấy có hơi kỳ.

"Anh sao lại cầm điện thoại di động của em? Vừa rồi anh nói chuyện điện thoại với ai?"

"Tiểu Kiệt. . . Em thích anh chứ ? " anh hai không trả lời, đôi tay lại quấn lấy càng chặt hơn.

"Thích mà, đương nhiên thích. Làm sao vậy? "

Em trai vỗ vỗ tay anh, gặp người không có phản ứng, phải dùng chút lực đem anh kéo đến trước người, cầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc mà đỏ bừng, hôn mấy cái mới hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì? Người nào gọi điện thoại tới? "

Người ở phía dưới khuôn mặt đầy nước mắt, con mắt đang sưng lên mà nhìn cậu một cái, cái miệng hơi run rẩy, rốt cục còn một tia ý thức nói ra.

"Là anh cả. Điện thoại của anh cả, anh nói ra hết với anh ấy, nói rằng hai ta đã ở cùng một chỗ, làm thật nhiều thật nhiều chuyện vui vẻ, giống như trước kia em làm với anh cả. Anh . . . anh còn nói em càng thích anh hơn."

Câu nói cuối cùng này tiếng nhỏ vô cùng, giống như là đứa con nít làm chuyện gì sai một chút sức mạnh cũng không có, rất sợ người lớn trách cứ.

Em trai sửng sốt một hồi, lập tức nở nụ cười, cậu tự tay đem anh hai ôm vào, làm cho bị giam ở cổ mình, cúi đầu đỡ trên cái trán của anh, trong mắt đầy tràn ý cười, thanh âm cũng không phải dữ tợn hay là ghét bỏ như anh hai đang tưởng tượng:

"Anh hai thật đáng yêu." nói rồi đến gần thổi vào anh một hơi, "Anh cả sớm muộn đều sẽ biết, không sao cả mà. Hai người các anh em đều thích, với các anh cùng một chỗ em đều vô cùng hạnh phúc. "

". . . Em thích người nào hơn? " anh hai nháy đôi mắt ướt sũng, mang theo tha thiết chờ mong.

"Hai người em đều thích, anh hai vừa đáng yêu lại còn da^ʍ, anh cả thì. . . " lời còn chưa dứt, anh hai liền tự tay bưng miệng cậu lại, vội vàng lắc đầu.

"Không được không được! Em chỉ có thể thích một người! "

Em trai nở nụ cười, ý cười trong mắt càng sâu. Cậu đương nhiên cũng từng cuống quýt vì vấn đề này, ngày thứ hai đang cùng anh hai tốt đẹp, cậu rời giường mở điện thoại di động lên xem nhìn thấy thời điểm anh cả gửi Wechat liền suy nghĩ qua, hai người anh trai bọn họ với cậu mà nói chỉ được chọn một không thể có cả hai. Anh cả trưởng thành mê người, anh hai mềm yếu khả ái, thỏa mãn hai cái ham muốn bất đồng của cậu, trong lòng cậu là vô cùng luyến tiếc nếu để cho một trong hai người bọn họ phải thương tâm, nhưng mà nếu như muốn chọn một, tất nhiên người còn lại sẽ khổ sở, cậu lúc đó là dự định nếu có thể lừa gạt thì lừa gạt, thực sự lừa gạt không được sẽ ngả bài, dù sao hai người đều thương cậu như thế, chỉ cần cậu kiên trì, không phải vấn đề lớn. Chỉ là không nghĩ tới hai người nhanh như vậy đã đối đầu.

Cậu biết lòng tham của mình rất lớn, nhưng con người luôn là như vậy, đạt được một thứ lại nghĩ muốn có càng nhiều, huống chi hai người đối với cậu đều là yêu thương thắm thiết, hỏi sao cậu có thể dứt bỏ được?

"Anh a, nếu như em không ở bên cạnh anh, lại bị biếи ŧɦái khi dễ biết làm sao bây giờ? Dáng dấp như quả bí lùn, cũng không có bao nhiêu khí lực, tùy tiện một cái ai cũng có thể ăn anh." Em trai lấy tay anh ra, vuốt mặt của anh, ôn nhu nói: "Anh cả cũng vậy, bình thường chỉ có biết đến công việc, bình thường đem cơm cho cũng không ăn, ngủ cũng không ngủ, làm đến cả người đầy bệnh thì biết làm sao bây giờ? "

Nghe được cậu nói đến mình, anh hai lúc đầu rất cao hứng, nhưng nghe đến khúc cậu lại nhắc tới anh cả, ngay lặp tức liền rũ mắt xuống, không khí u ám nổi lên.

Em trai ngắt véo gương mặt tròn của anh, nói tiếp: "Hai người các anh đều không biết chiếu cố mình như thế, em nhìn mà lo a, bảo em làm sao buông được các anh? "

"Hứ. . . Ngụy biện. " anh hai bĩu môi, ánh mắt dời đi.

Điện thoại di động đặt ở trên bồn rửa tay lại bắt đầu rung lên kịch liệt, phát sinh thanh âm ông ông ông, bọn họ biết là anh cả, chỉ là hai người cũng không có nhúc nhích.

" Cái mông nhỏ lẳиɠ ɭơ như vậy, không ai đút cho thì làm sao bây giờ? Buổi tối ngủ được sao? " em trai cười xoa nhẹ dướa mông anh hai, tiện tay sờ vào cái lỗ hậu trước đây không lâu vẫn còn đang hầu hạ, tê tê dại dại, anh hai không khỏi hừ một tiếng.

"Anh từ nhỏ cùng nhau lớn lên với anh cả, mà chưa từng trải qua cảnh dùng chung thứ gì đó sao sao? Em là em trai của hai người mà, bị hai người sở hữu chung không phải là chuyện bình thường sao?"

Nghiêm túc nói lời ngụy biện em trai nói xạo không chớp mắt, giai đoạn hiện tại để cho cậu buông tha một trong hai người căn bản không khả năng, chỉ cần vừa nghĩ tới hai ông anh một người trong đó bị người khác cuỗm tay trên, trong lòng cậu cuồng nộ tức đến nổ mắt, hai người thuần khiết vô hạn này đều là do cậu một tay khai phá, trời định là phải thuộc về cậu! Không thể nào nhường cho bất luận ai!

"Nói lung tung! Tiểu Kiệt, anh không tốt sao? Chỉ có anh thôi không tốt sao? " anh hai tránh né ra khỏi tay của cậu, nhào tới ôm thật chặt, trong thanh âm lại mang theo tiếng khóc nức nở.

"Ngoan, em yêu hai anh, không muốn để một trong hai người phải đau khổ a. " giống như lần đầu tiên nhìn thấy ở trong ký túc xá, em trai nhẹ nhàng vuốt đầu của anh.

"Hu hu. . . Tiểu Kiệt đáng ghét! " anh hai vùi đầu không nói lời nào, thân thể cứng ngắc.

Em trai tự tay cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, vẫn còn rất kiên nhẫn không ngừng rung động, cậu giơ tay ấn nút nhận cuộc gọi, nghe thấy thanh âm vội vàng của anh cả bên kia:

"Tiểu Nùng! Để cho Tiểu Kiệt nghe điện thoại! Nhanh lên! "

"Anh, là em Tiểu Kiệt. " cậu cười cười, từ lúc dọn vào đã hơn một năm, cậu cho tới bây giờ chưa từng nghe qua giọng nói gấp gáp như vậy của anh cả, tựa như đã gặp phải chuyện gì đến ngay cả anh cả giỏi giang như vậy cũng xử lý không được.

"A. . . Tiểu Kiệt. " anh cả ở trong điện thoại thở phào nhẹ nhõm, nhất thời thả ra thanh âm mềm mại, còn mang theo một chút tủi thân: "Em thật quá đáng! Đang làm cái gì! "

"Anh cả, em thích anh. Thích anh trước mặt người ngoài nghiêm chỉnh đứng đắn, nhưng ở dưới người của em bộ dạng vừa da^ʍ vừa phóng túng. " em trai tay không sờ sờ đầu của anh hai đang ngẩng lên, trong mắt nhu tình sâu hơn: "Thế nhưng em cũng thích anh hai, thích thanh âm đáng yêu của ảnh, thân thể mềm mại, dáng vẻ dâʍ đãиɠ lại vừa ngoan vừa biết nghe lời.. Hai người các anh em đều thích, ba người chúng ta sẽ luôn bên nhau có được hay không? "

". . . " anh cả trầm mặc thật lâu, nghe được ra đầu bên kia tiếng thở càng ngày càng nặng, em trai cũng không truy vấn, chỉ là chờ câu trả lời từ anh.

Sau một hồi lâu, anh cả chỉ có cúi đầu nói một câu: "Chỉ thêm nó thôi? "

"Hửm...? " em trai vòng vo một cái mới hồi phục tinh thần lại, nhất thời cười đến càng vui vẻ hơn rồi: "Anh nghĩ rằng em là ngựa giống a, sao nhiều người đến như vậy được, chỉ có hai người các anh thôi. "

"Hứ!" anh hai nghe được cậu nói như vậy, cũng đoán được câu trả lời của anh cả , khó chịu bấm vào eo ếch của em trai một cái, cong môi xoay người chạy.

Chứng kiến anh hai giãy dụa cái mông nhỏ, cơn hứng tình của em trai lại bị khơi mào lên, cậu dùng cái giọng khàn khan anh cả thích nhất, giọng điệu vô cùng gợi cảm nói với đầu bên kia điện thoại:

"Anh, em nhớ anh, tuần này em và anh hai đồng thời trở về có được hay không?"

". . . Ừm.... " một lát sau, anh cả chỉ có cúi đầu trả lời một câu.

Cách điện thoại, em trai đưa lên gần mà hôn gió, lưu luyến không rời mới cúp máu. Cậu thỏa mãn xoa xoa tay, hai ba bước liền nhào lên trên giường, tóm gọn trong tay anh hai đã phơi bày ra sẵn tư thế dụ dỗ, giơ lên cặp mông mềm mại, còn chất lỏng từ trước đây không lâu, lại thuận lợi cắm vào.

"A. . . Tiểu Kiệt. . . Nhanh lên một chút. . . "

Anh hai ôm cổ cậu, giơ người ra phía trước đem hai điểm ở trên ngực đưa đến bên miệng cậu, phía dưới tiểu huyệt thít chặt lại, uốn éo cái mông không ngừng nuốt vào càng sâu.

"Cɧó ©áϊ da^ʍ thêm một giây cũng không kịp đợi đâu." em trai cũng không nói xàm thêm, ưỡn hông nắc vào kịch liết mấy chục lần, chơi anh đến mức thắt lưng cũng mềm nhũn, tay cũng không nhịn được, hư hư ha ha mà ngọt ngào thở gấp, giống như một khối thịt mềm bị rút hết gân xương núp ở dưới thân thể tùy ý cậu thao túng.

Em trai yêu nhất bộ dáng này của anh khiến người ta muốn làm gì thì làm, tách cặp chân trắng nhỏ ra hai bên người, như muốn bẻ gãy người thành góc độ lớn nhất, lộ ra cái cửa động dưới thân bị làm quá nhiều lần mà vẫn non hồng căng mịn như cũ, từ trên cao nhìn xuống chôn vùi gậy thịt vào trong.

"A. . . Chậm một chút. . . Ư. . . To quá. . . Muốn đâm chết rồi. . . A. . . "

Anh hai lắc đầu, kiềm chế cảm nhận sâu sắc thân thể bị bẻ gãy, lại cảm thấy trong thân thể dâng cơn kɧoáı ©ảʍ như thuỷ triều, đem lý trí của anh đều che đi mất, điện thoại gì, anh cả gì, chia sẻ gì, tất cả anh không muốn quản nữa, chỉ biết là hiện tại người anh thích đang ở trong cơ thể của anh, sinh long hoạt hổ mà rút ra cắm vào, mỗi lần đâm một phát đều chạm đến chỗ da^ʍ nhất nhột nhất.

"To vậy mới làm anh sướиɠ được chứ, phía sau anh hai đều chảy nước, ẩm ướt rỉ rỉ thật dễ xem. Em lần đầu tiên làm chỗ này nó vẫn còn là màu phấn hồng, hiện tại đã biến thành màu đỏ thẫm rồi. "

Em trai cười trêu chọc anh, chỉ cảm thấy huyệt động này thực sự là dị bẩm trời cho, vài ngày thôi đã học được chảy nước ra, vừa ấm vừa ướt, bóp chặt thật chặt con c* của cậu, sướиɠ đến mức cậu cũng không muốn rút ra.

"A. . . Hư. . . Đều tại em. . . A. . . Đem anh đâm nát rồi... "

"Nào có a, như thế này mới đúng chứ, vừa ướt lại chặt, emthích nhất. "

"Hah. . . Dùng sức. . . A. . . Đâm vào đi. . . Đừng rút ra... "

Anh hai híp mắt tự tay ôm cậu, trong mắt đều là không muốn xa rời, chu chu cái miệng nhỏ nhắn có chút sưng, mang theo ánh nước vô cùng kiều diễm.

"Không rút, vĩnh viễn không rút, mỗi ngày đều làm chết anh, đem tiểu huyệt rót tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em. "

Em trai cúi đầu ngậm vào cái miệng nhỏ , hai cái đầu lữoi rất quen thuộc mà triền miên quấn lấy, phía dưới một phút không ngừng thâm nhập rút ra cắm vào, tiếng thân thể tiếng va chạm bạch bạch bạch vang lên trong phòng, drap giường sớm đã bị chơi đến lộn xộn càng lộ ra nhiều nếp nhăn, ngay cả giường lớn cũng vang lên tiếng kẽo kẹt.

Đêm khuya này, em trai như mất trí lại lôi anh hai cᏂị©Ꮒ thêm mấy lần, cuối cùng người yêu bé nhỏ bị làm đến hôn mê, mềm oặt mà tùy ý cậu bày ra tư thế độ khó cao để cᏂị©Ꮒ, chỉ còn u mê phát ra thanh âm thì thào, trên thân thể đều là vết tích cậu trồng được, vô cùng ỷ lại mà bám dính lấy cậu, coi như đã mệt chết rồi cũng không buông tay. Em trai trong lòng ngọt như mật ong, kéo người vào ôm ôm hôn hôn thật lâu rồi mới ngủ.

Anh hai đáng yêu như vậy, cậu không thể nào buông tay. Anh cả cũng sẽ không buông tay, cả hai người ai cũng không buông.