Chương 10: Cái bẫy của chú nhỏ (dụ dỗ play, đạo cụ còng tay)

Em trai cùng một nhóm bốn người thầy ngồi khoang phổ thông đi máy bay đến thành phố B, vừa lúc cậu cùng các thầy ngồi cùng một chỗ, là cái loại ghế ngồi ở dãy giữa bốn người, cậu ngồi ở lối đi bên phải, bên cạnh là thầy giáo, thầy bên cạnh là một người đàn ông trung niên buồn bã, nhìn qua có điểm không dễ chọc, ở vị trí bên kia lối đi đến lúc gần tới giờ bay có một người mới đi lên, là một thanh niên đẹp trai mặc áo khoác dài màu ka ki, tóc màu nâu, nhìn qua khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, cử chỉ tao nhã. Thanh niên cũng không có hành lý gì nơi tay, lên máy bay liền mang tai nghe ngã đầu ngủ, lộ ra một bên cổ, đường nét vô cùng ưu mỹ.

Em trai nhìn một góc khuôn mặt của thanh niên, chỉ cảm thấy nét mặt này không hiểu sao có chút quen thuộc, nhịn không được lại với đầu ra chăm chú nhìn thêm, sau lại ngẫm nghĩ một chút, đường nét nhìn có hơi giống anh cả quá, chỉ bất quá khí chất thanh niên nho nhã yếu ớt, không giống anh cả tinh xảo như vậy.

Bởi vì là chuyến bay hơn tám giờ tối, sau khi máy bay tiến nhập vô tầng bình lưu , rất nhiều người đều cuối đầu ngủ, cabin cũng tắt đèn chính. Em trai lấy điện thoại ra, gắn tai nghe vào, tìm được đoạn ghi âm mấy ngày hôm trước ở nhà nghỉ, vừa nghe tiếng kêu mềm mại của anh hai nhắm mắt nhập thần. Cậu vốn cũng muốn ghi âm một đoạn với anh cả, thừa dịp tốt giai đoạn này ra ngoài học tập nhớ lại thật kỹ, cũng không biết có phải hay không là anh hai nói gì đó với anh cả, mỗi lần cậu lấy điện thoại di động ra anh cả liền cảnh giác, khiến cho cậu căn bản không cơ hội. Chính là nghe được đoạn anh hai nói "Thích nhất Tiểu Kiệt đó", lúc nghe thấy cậu từ từ nhắm hai mắt cũng gợi lên nụ cười, đột nhiên cảm thấy chỗ ngồi chấn động một cái, tiếp lấy nghe được một tiếng quát khẽ: "Ông làm cái gì vậy! "

Cậu mở mắt ra, nhanh chóng tìm được nguyên do, hoá ra là thanh niên ngồi ở một đầu khác cùng với người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh. Thanh niên nghiêng người, đối với người đàn ông trung niên trợn mắt nhìn, tay cũng phi thường phòng bị mà che chắn ở trước ngực.

"Tôi làm gì chứ? Tôi đã đυ.ng chỗ dưới của cậu đâu? Có vậy cũng ngại? Bệnh quá! " người đàn ông trung niên cao giọng lên, tiếp viên hàng không lập tức đã đến.

"Thưa anh, đã xảy ra chuyện gì? "

"Tôi muốn đổi chỗ ngồi, người này vừa rồi sờ bắp đùi tôi. " thanh niên cau mày, hạ giọng nói.

"DM mày có phải bị bệnh hay không? ! Tao sờ mày hồi nào? Đừng cho là mình dáng dấp nhân mô cẩu dạng* thì tùy ý vu oan người ta. " người đàn ông trung niên lại to tiếng lên, trong khoan hành khách đã có mấy người nhỏ giọng trách móc.

Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó. (theo https://dongphongpha.wordpress.com)

"Được, anh chờ một chút, tôi sẽ lập tức sắp xếp. Chú đây mong chú bình tĩnh đừng nóng tính. " tiếp viên hàng không vô cùng lễ phép để khiến hai người dịu lại.

"Mẹ kiếp đừng nghe thằng ngu này nói xạo! " người đàn ông trung niên lại tiếp tục ồn ào.

Em trai thở dài, cái máy bay này đã nhét hết chỗ rồi, trong khoảng thời gian ngắn ước đoán tìm không được chỗ để đổi, cậu quyết định làm người tốt.

"Anh gì ơi, tôi và anh đổi vị trí nhé !? " em trai nhấc tay, hướng về phía thanh niên cười cười.

Hai người thuận lợi đổi vị trí, cách một vị thầy giáo, người đàn ông trung niên như trước nhỏ giọng hùng hùng hổ hổ, thỉnh thoảng trợn mắt nhìn thanh niên phía đầu kia, em trai ngồi xong sau đó cũng nghiêng người không để ý tới ông ta. Cuối cùng cũng bình an vô sự tới lúc máy bay hạ cánh.

Đến thời điểm đứng ở chỗ lấy hành lý, thanh niên đi tới bắt chuyện với em trai, nụ cười ấm áp, thái độ lễ độ, khiến người ta hết sức thoải mái.

"Vừa rồi cám ơn anh nhé, nếu như bây giờ không bận gì, để tôi mời anh đi ăn khuya xem như thay lời cảm ơn được không!? " giọng nói của thanh niên có điểm giống với anh hai, giọng nói nghiêng về như thiếu niên, tiếng thật êm tai.

Lúc này đã là hơn mười giờ, em trai cũng có chút mệt mỏi, vì vậy xua tay cự tuyệt.

"Ah, không cần. Ngày mai tôi phải dậy sớm, phải trở về khách sạn nghỉ ngơi. "

"Vậy nếu được anh cho tôi số điện thoại được không? Anh ở thành phố B được mấy ngày? " thanh niên cũng không giận, cười hỏi, vừa nói vừa đưa tay lên tai mân mê mân mê, động tác tự nhiên vừa đẹp mắt.

"Bốn năm ngày lận! Tôi đi với thầy tới đây nghiên cứu. " em trai dừng một chút, sờ sờ trong túi điện thoại di động, cuối cùng vẫn không có lấy ra.

Cậu từ trước đến nay thích kết giao bằng hữu, đặc biệt với những người đẹp, nếu là lúc trước, dù cho không thể phát triển thêm, cậu cũng sẽ trao đổi phương thức liên lạc, bất quá đã có anh cả và anh hai, khiến cho cậu nghiêm túc kiềm chế tính phong lưu, tuy là nhìn thấu thanh niên này đối với cậu có chút tình ý, nhưng không tính đáp lại.

"Em lấy đồ xong chưa? " thầy giáo ở bên kia gọi, những người khác cũng đã lấy được hành lý, em trai một tay nhấc lên hành lý ra khỏi băng chuyền, đối với thanh niên phất tay một cái quay đầu rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng cao lớn rời xa, thanh niên câu môi cười, thay đổi vẻ ôn hòa vừa rồi, trong mắt lộ ra vẻ tình thế bắt buộc.

Buổi tối ngày thứ hai, em trai ở phòng nghỉ lăn qua lật lại có chút ngủ không được.

Ban ngày lịch trình kín mít, nhưng mà buổi tối vô cùng rãnh rỗi, không có anh cả cùng anh hai, thân thể của cậu đã quen với tìиɧ ɖu͙© có điểm khó chịu. Đặc biệt mới vừa video call với hai người bọn họ, tiểu yêu tinh là anh hai mặc một bộ trang phục người hầu nữ, ghé vào trên đùi anh cả, ở bên kia ngọt ngào dụ dỗ cậu, anh cả vẻ mặt đứng đắn vuốt đầu anh, đối với em trai nói sớm nghỉ ngơi một chút, về sớm một chút, thấy em trai lòng ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể xuyên qua màn hình đem tóm lại hai người, trò chuyện hơn nửa giờ đồng hồ, chỉ có thể lưu luyến không rời mà nói lời tạm biệt, chỗ này tường cũng không tính là dày, em trai cũng không còn dám chơi phone sεメ.

Chịu đựng một dục hỏa, càng thêm ngủ không được, cậu xoay người đứng lên, dự định đến cửa hàng tiện lợi dưới lầu đi mua một ít thứ làm bữa ăn khuya.

Tùy tiện khoác cái áo, mang theo điện thoại di động và thẻ phòng rồi đi xuống. Cách một con đường có một cửa hàng tiện lợi 24h, phi thường thuận tiện.

Tính tiền xong rồi lúc sắp rời đi, trước mặt liền có một người chạy tiến vào, người nọ vội vã đυ.ng vào trên người em trai, đèn rọi vào khuôn mặt, dĩ nhiên là thanh niên trên máy bay ngày hôm qua.

"Là anh? " em trai kinh hô một tiếng, duỗi tay vịn lấy người sắp ngã .

Thanh niên sắc mặt rất đỏ, thân thể rất mềm, lúc đầu xông vào liền lảo đảo nghiêng ngả, bị cậu như thế vừa đỡ thuận thế mà dựa vào trong ngực, hắn mấp máy môi nói:

"Giúp tôi. . . "

Không đợi em trai phản ứng, phía sau liền vọt vào tới hai tên đàn ông khí thế hung hăng, ăn mặc dáng vẻ lưu manh, một người trong đó tiến lên một bước lại muốn bắt người, thanh niên níu chặt vạt áo của em trai, lộ ra thần sắc khẩn trương.

"Các anh làm cái gì? " em trai tự tay đỡ người, đem người trong ngực ôm vào thêm chặt.

Nhân viên cửa hàng cũng có chút khẩn trương mà đi ra, làm một tràng đang hỏi nhóm các anh làm cái gì, có chuyện nói rõ ràng.

Hai người kia hừ một tiếng, cái tên ra tay kia nói: "Mẹ kiếp thằng nhóc mày chớ có nhiều chuyện, đem người giao ra đây. "

"Không muốn. . . " thanh niên vùi đầu vào trong ngực cậu, thân thể đang phát run, em trai lúc này mới phát hiện anh ta tuy là dáng dấp thật cao, lại rất gầy, thân thể trong tay gầy trơ xương, giống như chỉ cần dùng chút lực sẽ bị nghiền nát.

"Hai anh trai đây, có chuyện gì từ từ nói, đừng động thủ chứ. " em trai biết sắp xảy ra không hay, níu chặt đồ uống trong tay, chuẩn bị ứng biến làm vũ khí.

Người trong ngực có một mùi nước hoa thoang thoảng, rất nhạt rất nhẹ, nhưng bởi vì dựa vào thật chặt mà truyền đến rõ ràng.

"Nói cái mie gì! Thằng đ* này đắc tội anh cả của tụi tao, phải mang về giáo huấn! Thằng nhóc mày biến! "

Hai người tự tay áp đến bắt người. Em trai lanh tay lẹ mắt tóm lấy người lùi lại phía sau, trong tay vung chai nước, thẳng tắp hướng đến mặt người kia ném tới. Người nọ lắc mình né qua, vén tay áo lên muốn đi qua đánh nhau.

Đúng vào lúc này, cảnh sát tuần tra phụ cận chạy tới, thét dừng tay, hai người kia thấy tình thế không có lợi, đẩy ngã giá hàng liền bỏ chạy, bỏ lại đống hỗn độn tiếp theo để tự bọn họ đối mặt.

Lúc mọi chuyện đã thu xếp xong xui, cũng trễ mất nửa tiếng đồng hồ.

Thanh niên một mực dựa vào bên cạnh cậu, tay níu níu tay áo của cậu, trả lời cũng yếu đuối vô lực, nhưng chỉ cần cậu vừa rời khỏi, lại lập tức lạch bạch theo tới, dáng dấp như con thú nhỏ bị hoảng sợ. Cảnh sát lấy khẩu cung cũng không hỏi ra cái gì, thanh niên chỉ nói gần đây không có đắc tội với ai hết, ở trên máy bay cãi nhau với người ta một trận, đêm nay vừa ra khách sạn đã bị hai người đuổi theo, một đường chạy đến nơi này. Cảnh sát chép xong khẩu cung cũng nói có tin tức sẽ thông báo cho các anh, giờ bọn họ về trước đi. Em trai quay đầu hỏi anh ta:

"Anh không sao chứ? "

Thanh niên lắc đầu, sắc mặt đỏ không bình thường, hắn cắn môi, thân thể lung lay sắp đổ, thấy vậy em trai hết hồn, một tay nắm lấy hắn, sờ trán một cái, chỉ cảm thấy thật nóng, liền vội vàng hỏi:

"Anh phát sốt à? Người nóng vậy. Anh ở đâu? Tôi để cho người nhà đến đón anh đi? "

"A. . . Không có ai. . . " thanh niên nghiêng đầu tựa ở trong ngực cậu, rất ngoan ngoãn mà cọ xát hai cái, dáng vẻ tựa hồ rất mệt mỏi, liền không nói gì nữa.

Em trai sốt ruột, chẳng lẽ muốn dẫn anh ta đi khám gấp?

"Điện thoại di động của anh đâu? Tôi gọi điện thoại cho người nhà của anh. Hay là anh muốn đi bệnh viện? "

"Không cần. . . Anh để cho tôi nằm một hồi sẽ khỏe lại. " thanh niên nói thật thấp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chau mày, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.

"Nằm? Anh phát sốt mà, làm sao có thể nằm,tôi đi mua thuốc cho!"

"Không phải phát sốt. . . Ưhm. . . " thanh niên cắn cắn môi, ngẩng đầu ghé vào bên tai em trai nhẹ nhàng nói: "Những người đó hạ độc với tôi, chính là cái loại này. . . Ưhm. . . Thuốc kí©ɧ ɖụ©. Tôi nằm một hồi sẽ khỏe. . . "

"! " em trai bị dọa đến shock nặng, lẽ nào vừa rồi đám người kia là muốn đem anh ta mang về làm chuyện "ấy ấy"?

Xuất phát từ lòng tốt, cậu cảm thấy không thể để thanh niên trạng thái như thế đi ở trên đường cái, cậu cúi đầu nhìn một chút người đang dựa vào trong ngực hô hấp dồn dập, thanh niên vẻ mặt đỏ ửng, cắn răng, quyết định để cho người này ở phòng của cậu nghỉ qua một đêm. Vừa lúc cậu lần này cũng ở một mình một căn phòng cơ mà.

Cậu cởϊ áσ khoác ra khoác người thanh niên, làm cho anh ta trước dựa vào trạm chờ, chính mình chạy ra hiệu thuốc 24h bên cạnh mua chút thuốc dán giải nhiệt, trở về gặp thanh niên từ từ nhắm hai mắt tinh tế thở gấp, tựa hồ rất khó chịu, liền ngồi xuống chuẩn bị cõng lấy anh.

"Lên đây đi, trước tiên anh ở phòng tôi ngủ tạm một đêm, trời sáng rồi tôi tiễn anh về nhà. "

Thanh niên nằm trên lưng, vòng tay qua cổ cậu nhỏ giọng nói câu cảm ơn, dùng lời nhỏ nhẹ, nghe rất êm ái. Em trai cõng lên người liền nhanh chạy về hướng khách sạn, chỉ cảm thấy người này thật sự bé nhỏ, đôi chân nhỏ của anh ta cũng chỉ bằng cỡ bắp tay cậu.

May mắn thời gian cũng rất muộn, hai người không có ở khách sạn đυ.ng người quen gì, em trai cà thẻ vào phòng, đem người đặt ở trên giường đang trống. Thanh niên cuộn tròn thân thể nằm nghiêng, còn ho khan lên vài tiếng.

Em trai gọi điện thoại nhờ khách sạn mang đá lạnh lên, quay đầu lại dán miếng giải nhiệt trên đầu của cậu, cả người mệt mỏi đang muốn thϊếp đi, đột nhiên thanh niên mở mắt ra, mù mịt mà cầm lấy tay cậu, giọng nói cầu khẩn yếu ớt:

"Giúp tôi. . . Nóng quá. . . "

Lúc đầu người này vốn đã tính là đẹp, lúc này mị sắc lên mặt, càng thêm kiều diễm vài phần, anh ta cầm lấy tay của em trai đang sững sờ ở giữa không trung, duỗi tay vén vào trong áo của anh ta, chạm tay vào làn da rất mịn màng, thế nhưng nhiệt độ hơi cao, em trai sợ đến co rụt lại tay, đứng lên xông vào toilet nói muốn đi lấy khăn mặt cho cậu ta.

Thanh niên ở trên giường nhẹ nhàng bần thần, nhỏ giọng phát sinh thở gấp, em trai từ toilet đi ra, liền gặp được hắn đã đem áo khoác cởi ra, bên trong mặc một áo len cổ chữ V màu nhạt cũng cởi ra, để lộ phần lớn l*иg ngực phong phanh, hai viên phấn hồng nho nhỏ mười phần khả ái, đang duỗi người ra muốn cởi cả quần.

"Không muốn! " em trai đi lên hai bước, cầm lấy tay anh ta muốn ngăn chặn, hai tay vừa tiếp xúc đυ.ng vào, thanh niên để lộ ra vài tiếng rêи ɾỉ không ức chế được, giống như mang theo một loại lưỡi câu, làm cho em trai lung lay tinh thần quyết tâm, lúc đó trong đầu cậu nghĩ là, tiếng gọi nghe giống như anh hai a.

Chính là chỗ này vừa bị phân tâm, thanh niên lại dùng lực đem em trai đẩy tới dưới giường, em trai phía sau lưng đập một cái vào bên cạnh giường, có chút đau khó chịu, ngẩng đầu chỉ thấy thanh niên cả người nhào lên cưỡi ở trên người cậu, ôm đầu của cậu liền hôn lên một cái.

"Ư!!!" em trai bị đôi môi mềm mại mà nóng bỏng làm cho sợ hết hồn, tự tay liền đẩy hắn ta ra, thanh niên bị đập vào một bên giường khác, phát sinh kêu lên một tiếng đau.

"A. . . Giúp tôi đi . . Thật khó chịu quá. . . " thanh niên dĩ nhiên khóc, nước mắt lưng tròng xoa đến chỗ bị đυ.ng vào, dùng cả tay chân mà bò tới lại nhào vào trên người em trai.

"Không được! Anh chỉ là bị thuốc mê khống chế! Tôi đã nhờ người ta đưa đá lạnh đến, rất nhanh là có thể khỏe. "

" Ưhm . . . Tôi chỉ muốn cậu a. . . "

Thanh niên vòng cổ cậu, người mềm nhũn hơi thở đứt quãng, hai mắt đẫm lệ dáng vẻ mơ màng thực sự rất đáng thương. Em trai cắn răng, khắc chế du͙© vọиɠ trong nội tâm, cậu đỡ bả vai mảnh khảnh kéo dài khoảng cách, cũng không dám dùng nhiều lực, chỉ sợ làm hắn bị thương.

Đang ở thời điểm giằng co, chuông cửa vang lên, là người đến đưa nước đá, thời điểm em trai đang muốn đứng dậy để mở cửa, thình lình bị thanh niên nhanh chóng xoay hai tay lại đặt ở sau lưng, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, xúc cảm lạnh như băng nơi cổ tay, cậu kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy đến thanh niên thay đổi vẻ nhu nhược khi nãy, gợi lên một nụ cười đắc ý:

"Bắt được cháu rồi, Tiểu ~ Kiệt ~ "

"Cái gì? ! " em trai vặn tay một chút, phát hiện đúng là đã bị còng tay vào, cậu giương mắt nhìn người thanh niên đã đứng dậy, cầm lên áo khoác của anh ta khoác lên người, đi tới cửa nhận đồ, đá lạnh tùy ý để xuống, lại trở về dùng chân đá đá cậu, vừa cười vừa cởϊ qυầи áo:

"Tới đây, chơi với chú một chút nào. My "honey" cháu trai. "

*Honey là từ tác giả dùng nên mình để nguyên