Chương 3: Cấp cứu thành công

Không ai đáp lại hắn.

Cơn đau thấu xương tuyền đến từ sâu trong đại não, dồn dập như một cơn sóng dữ, như thể cả linh hồn hắn đều đang bị cơn đau đớn dày vò.

Cuối cùng tay Ngụy Đông cũng có thể cử động, hắn ôm đầu thét lớn: "Đừng — khoan đi đã! Tôi làm, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì!"

Trong hiện thực, cơ quan nội tạng trong cơ thể Ngụy Đông đang bắt đầu yếu đi, màn hình giám sát bên cạnh hắn kêu to liên hồi, khiến y tá và bác sĩ nhanh chóng chạy đến.

"Nhịp tim và hô hấp của bệnh nhân giường 3708 đang suy kiệt với tốc độ cực kỳ nhanh, phải lập tức đưa vào phòng cấp cứu!" Người đang nói là bác sĩ trước kia đã cướp Ngụy Đông về từ tay Tử Thần.

"Nhanh chóng đẩy cậu ấy đi, lập tức chuẩn bị giải phẫu!" Anh tôi không hiểu vì sao bệnh nhân giường 3708 hôn mê hai ngày không gặp phải biến chứng gì mà hôm nay lại rơi vào tình trạng nguy kịch.

Cứu người là thiên chức của bác sĩ, bọn họ không thể trơ mắt nhìn bệnh nhân mất mạng trước mặt mình.

Sau khi Ngụy Đông thét xong câu nói kia, đại não đau đơn từng cơn khiến hắn không thể suy nghĩ được gì thêm. Hắn cảm giác miệng mũi mình nóng lên, chảy ra chất lỏng ấm áp tanh nồng.

"Anh có chắc mình sẽ hoàn thành được nhiệm vụ không? Tôi thấy anh cũng đâu có tình nguyện lắm."

Hệ thống vòng trở về, nó là một trong những trợ thủ đắc lực nhất dưới tay Chủ Thần, trong giới hệ thống, có thể được gọi một tiếng "tinh anh".

Nó có thể tự do lựa chọn hoặc thay đổi ký chủ, ví dụ, nếu ký chủ mà Chủ Thần lựa chọn không muốn hoàn thành nhiệm vụ, nó có thể xin chọn người khác.

Tuy nhiên, hành động này đòi hỏi hệ thống phải bỏ ra ba triệu điểm tích phân, nhìn chung, các hệ thống bình thường ở tầng dưới cùng khá e ngại việc bị trừ điểm, chúng nó hiếm khi thay đổi ký chủ, chỉ có thể cố gắng dỗ dành ký chủ làm nhiệm vụ.

001 kiểm tra tích phân của mình, nó vốn đã có đến hàng tỉ điểm, nó nghĩ rằng nếu Ngụy Đông không muốn làm, nó tìm người khác cũng được, không cần phải lãng phí thời gian trên cùng một người.

Hệ thống trở về nên cơ thể Ngụy Đông cảm thấy dễ chịu hơn một chút, hắn chậm chạp lau vết máu dưới mũi, ngẩng đầu lộ ra đôi mắt đỏ ngầu phủ kín tơ máu.

"Ở nơi của tụi tôi có câu, sống còn hơn chết. tôi không muốn chết, miễn là có thể sống sót, thì muốn tôi làm gì cũng được."

Hệ thống bỗng nhiên hiểu được phần nào lý do Chủ Thần lại lựa chọn một tên xấu xí, thích chơi bời lêu lổng sống cho qua ngày như vậy. Có lẽ trên người Ngụy Đông sở hữu một vài điểm sáng nào đó đáng để Chủ Thần đánh cược một phen.

"Rất tốt, anh có chắc là anh muốn ràng buộc với tôi, cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ Trù Thần không?" 001 hỏi hắn lần nữa.

Ngụy Đông: "Tôi chắc chắn."

Hắn muốn sống tiếp.

Leng keng —

Lúc này, giọng nói của 001 trực tiếp vang lên ở trong đầu hắn: "Ràng buộc thành công, ký chủ, cơ thể thực của anh vẫn còn rất suy yếu, anh hãy nghỉ ngơi đi, tôi sẽ tiếp tục chữa trị cho anh."

Giọng nói điện tử lạnh lùng của hệ thống như có ma thuật, Ngụy Đông cảm giác mí mắt của hắn từ từ khép lại, ý thức cũng dần chìm vào bóng tối vô biên.

Cơn đau mà hắn vừa trải qua chỉ tựa như một giấc mộng kỳ lạ.

Trong hiện thực, đèn báo trên cửa phòng giải phẫu đã tắt, bệnh nhân giường 3708 được cứu sống thành công và đã chuyển về phòng chăm sóc đặc biệt.

Nhóm bác sĩ làm việc cường độ cao liên tiếp mười mấy tiếng đồng hồ, tuy không tìm được nguyên nhân vì sao tim và hô hấp bệnh nhân đột ngột suy yếu, nhưng may là hắn có ý chí sinh tồn mãnh liệt, công tác cứu chữa coi như thuận lợi.

Mạng sống của Ngụy Đông đã không còn bị đe dọa, mỗi ngày y tá đều ghi chép tình hình cơ thể hắn hồi phục. Miệng vết thương của Ngụy Đông lành lại với tốc độ đáng kinh ngạc, triệu chứng xuất huyết đã giảm bớt, đến ngày thứ bảy đã có thể tự mình cử động ngón tay.