Chương 8: Ba nữ nhân trong một vở kịch

"Hầu Gia thứ tội, nô tỳ ngu dốt..." Nàng tự như sợ lãng phí giấy Tuyên Thành quý giá, đang định đặt bút xuống, tay còn chưa hạ xuống đã bị nam nhân bắt được.

Hắn chạm vào cổ tay nàng còn ấm hơn cả ngọc bích, lòng bàn tay đầy vết chai sạn do cầm kiếm của Vệ Uyên trượt xuống, năm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng.

"Hoảng cái gì, ta dạy ngươi." Giọng nói trầm thấp nặng nề của nam nhân vang lên sau tai nàng, bao phủ lấy nàng là mùi hương nhàn nhạt trên người hắn.

Vệ Uyện một tay chống lên bàn, tay còn lại nắm lấy bàn tay trắng nõn của thiếu nữ, từng nét từng nét viết lên giấy Tuyên Thành, tư thế này khiến hắn như được ôm cả cơ thể nàng vào trong ngực, lúc này hắn mới phát hiện nàng nhỏ gầy đến đáng thương, cả cơ thể của nàng còn không bằng một nửa của hắn.

Sau này nhất định phải cho nàng ăn nhiều thịt, bằng không lại bị người khác hiểu lầm là Hầu phủ ngược đãi một nha hoàn nho nhỏ như nàng.

"Hầu Gia, lão phu nhân sai người tới gọi ngài qua___" Vệ Dũng đã sớm có thói quen thời điểm Hầu Gia ở trong thư phòng liền trực tiếp đi vào, vừa bước vào liền thấy một màn hồng tụ thêm hương này hắn không biết nên tiến hay lùi.

Bàn tay vốn nằm gọn trong lòng bàn tay hắn như chú thỏ ngoan ngoãn bị kinh hách mà rụt lại, thân thể trong l*иg ngực hắn cũng bất an mà run run, Vệ Uyên buông lỏng tay nàng, thần sắc như thường nói: "Chuyện gì?"

Vệ Dũng biểu tình có chút khó xử, Vệ Uyên đại khái đoán được mẫu thân muốn nói gì, trong lòng ẩn ẩn hiện lên một tia mệt mỏi. Hắn liếc nhìn thiếu nhút nhát đang ngoan ngoãn đứng sau bàn, nỗi bất an trong lòng dường như dịu đi đôi chút. "Ở đây luyện chữ cho tốt." Hắn tạm dừng một chút, quay người bỏ lại thiếu nữ đã tiễn hắn ở phía sau, mới toát ra một câu: "Chờ ta trở lại."

Còn chưa bước vào viện của Vệ lão phu nhân, Vệ Uyên liền nhăn mi lại, hạ nhân trong viện bất luận là làm gì, đều mang bộ dáng cẩn thận nơm nớp lo sợ.

Càng tới gần chính viện, bầu không khí càng tĩnh lặng và ngột ngạt, thị nữ đi ngang qua hành lang cũng không dám phát ra tiếng bước chân. Vệ Uyên sải bước đi đến trước cửa, đã nghe được thanh âm hung hăng dọa người của Vệ lão phu nhân, cùng tiếng khóc nức nở thút tha thút thít của nữ nhân. Bước chân tới ngưỡng cửa hắn liền dừng lại một chút, hắn không muốn vào, chỉ là không thể không vào.

"Hầu gia tới rồi." Hai nha hoàn canh cửa vừa nhìn thấy, vội càng chạy vào trong bẩm báo.

Trong phòng nháy mắt yên tĩnh, sau đó tiếng nữ nhân nức nở cùng lão phụ nhân ai thán lại càng lớn.

Vệ Uyên tiến vào trong phòng, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một chén thuốc đen đặc đổ đầy trên mặt đất, bát sứ trắng xanh rơi vỡ thành nhiều mảnh, nước thuốc lẫn với bã thuốc văng tới khắp nơi, nhưng lại không có ai dọn dẹp.

Vệ lão phu nhân dựa người vào ghế mỹ nhân, một bên vỗ đùi một bên lắc đầu, trong miệng ai thán không ngừng, Tiểu Lâm ngồi cạnh bà lo lắng vuốt lưng liên tục an ủi.

Tô thị ngồi trên ghế bên cạnh, lấy khăn che mặt khổ sở mà khóc thút thít, nước mắt tuôn như cha mất không bằng.

Vệ Uyên không quá phúc hậu mà nguyền rủa nhạc phụ một phen.

"Xảy ra chuyện gì?" Tầm mắt Vệ Uyên quét một vòng, lại dừng trên mặt Tô thị.

Chỉ là lúc này Tô thị khóc quá nhập tâm, không nhận ra được ánh mắt của trượng phu, nha hoàn trung thành Trầm Hương đứng phía sau liền hiểu ra, lập tức cáo trạng.

"Hầu Gia, phu nhân bưng chén thuốc tới cho lão phu nhân, lão phu nhân không cẩn làm đổ chén thuốc xuống đất, còn hiểu lầm phu nhân, trách cứ phu nhân không xứng làm chủ mẫu Hầu phủ." Trầm Hương tính cách trầm ổn, nói chuyện thập phần linh hoạt, Vệ lão phu nhân vốn dĩ mắng Tô thị bất hiếu, nhưng Tô thị thân là tiểu bối không thể mang cái danh này.

"Hừ___nha đầu quỷ nhà ngươi nói chuyện hàm hồ, rõ ràng Tô thị không muốn hầu hạ bà lão thân chôn một nửa như ta nên mới cố ý hất đổ chén thuốc." Vệ lão phu nhân dựng thẳng thân mình, hai tròng mắt trừng lớn, bộ dáng tràn đầy khí thế thoạt nhìn không giống thân chôn một nửa như bà nói.

Tiểu Lâm ở bên cạnh liền tin là sự thật, bộ dáng khóc lóc nhào vào trong ngực Vệ lão phu nhân, nức nở nói: "Cô mẫu người đừng nói như vậy, Tuệ Nhi sẽ chăm sóc người, người nhất định có thể sống lâu trăm tuổi!"

Vệ lão phu nhân quay người, bắt đầu cùng Tiểu Lâm ra vẻ cô chất thâm tình, vỗ về cái lưng đang cúi của nàng, cảm thán nói: "Vẫn là Tuệ Nhi hiếu thuận, muốn ta sống lâu thì chủ mẫu Hầu phủ này nên khiêm cung nhu thuận giống tính cách của Tuệ Nhi mới thành."

"Phu nhân có chút việc bận, nghe nói lão phu nhân bị bệnh, vội vàng chạy tới chăm sóc lão phu nhân, thậm chí cơm trưa còn không ăn. Phu nhân là người trong sạch hiếu thuận, lại không nghĩ tới bị lão phu nhân hiểu lầm như vậy." Trầm Hương rũ mắt, nói đâu vào đấy.

"Thân là chủ mẫu gia sự còn không quản được, không bằng giao cho bà già này lo liệu." Vệ lão phu nhân hừ một tiếng, rũ mắt mà nhìn Tô thị.

Trầm Hương nghẹn họng, Tô thị cũng ngừng một chút, nhưng không có biện pháp giải oan, nàng ta liền khóc lớn hơn.

Ban đầu là Tiểu Lâm dùng chiêu này, hiện tại phát triển thành Tô thị dùng thủ đoạn này, kết quả là mỗi lần xảy ra tranh chấp, bên tai Vệ Uyên không ngừng vang lên tiếng khóc thảm thiết của nữ nhân.

"Ngươi khóc cái gì! Như khóc tang vậy, ta còn chưa chết đâu!"

"A..cô mẫu người đừng tức giận, như vậy bệnh tình sẽ càng thêm nghiêm trọng...huhu..."

Trong giây lát, tiếng khóc bi thương cùng thê lương hòa của nữ nhân hòa vào hỗn tạp, khiến trán Vệ Uyên đau nhức, gân trên trán như muốn đứt ra.

"Đủ rồi!"

Tiếng quát của nam nhân cắt ngang trò khôi hài, ba nữ nhân đều bị sợ hãi tới mức ngừng hẳn lại, ngơ ngác mà nhìn hắn.

Vệ Uyên tâm ý phiền loạn mà xoa xoa thái dương, tâm trạng vui vẻ vừa có trong thư phòng biến mất không dấu vết, "Chuyện này dừng ở đây___"

"Uyên Nhi?" Vệ lão phu nhân bất mãn mà gọi một tiếng.

"Mẫu thân, người đừng làm loạn nữa." Vệ Uyên nhìn Vệ lão phu nhân thật sâu, trong giây phút hiếm hoi làm bà sửng sốt, nhất thời trầm mặc.

Tô thị trong lòng vui mừng khôn xiết, không khắc chế được mà nhìn về phía nam nhân vĩ ngạn anh đĩnh kia.

Chỉ là Vệ Uyên không thèm nhìn nàng, giọng nói nhàn nhạt phân phó thị nữ dọn dẹp chén thuốc trên đất, sau đó xoay người rời đi.

Tô thị suýt chút nữa xé rách chiếc khăn trong tay, nhìn bóng lưng vội vã của nam nhân, cắn cắn môi dưới.

Vệ Uyên bước nhanh đến thư phòng, đẩy cửa ra, ánh mắt đầu tiên nhìn đến là thiếu nữ đứng trước giá Long Môn, ngón tay trắng nõn mềm mại của nàng nhẹ nhàng lướt qua y phục của hắn như đang vuốt ve. Tiếp theo là gương mặt nhỏ nhắn kề sát y phục, đôi mắt ẩm ướt hơi mơ màng và chiếc mũi nhỏ đang di chuyển, tựa như đang cố ngửi mùi hương còn sót lại trên đó.

"Ngươi, ngươi đang làm gì vậy?" Vệ Uyên cảm thấy một cỗ khô nóng xông thẳng vào mặt, đồng thời trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào, như là vừa nếm qua kẹo ngọt, một tia một sợi đều là ngọt ngào.

Thiếu nữ bị giọng nói uy nghiêm của hắn làm cho cả người run lên, đầu gối sắp khụyu xuống, nhưng Vệ Uyên lại nhanh hơn một bước nắm lấy tay nàng, ngăn không cho nàng quỳ xuống.