Chương 4: Tình cảm của nàng.

Vài ngày trước, Thanh Đại đã thám thính được một số tin tức mà nha hoàn nào cũng biết về Vĩnh Xương Hầu phủ từ miệng của Thúy Hồng, Vĩnh Xương Hầu phủ lập nghiệp từ quân công, sớm nhất là cha của Vệ Uyên đi theo Thái Tổ thống nhất giang sơn, trải qua vô số biến cố, chức vị Vĩnh Xương Hầu lại truyền tới cho Vệ Uyên.

Cha của Vệ Uyên, lão Vĩnh Xương Hầu đời trước tử trận trên sa trường, chỉ còn lại đứa con trai độc nhất là Vệ Uyên, hắn hai mươi tuổi liền theo phụ thân đi chinh chiến xa trường, trải qua nhiều cuộc thảo phạt.

Cho nên cũng không khó đoán, mấy đôi giày trong hòm kia là nguyên chủ chuẩn bị cho Vệ Uyên lúc sắp xuất chinh, nhưng lại chưa từng giao cho hắn.

Mà đối với cuốn sách viết tay kia, có vẻ như nguyên chủ đã thu thập các công thức làm điểm tâm từ nhiều nơi khác nhau và điều chỉnh phân lượng thông qua việc quan sát hắn dùng bữa.

Vệ Uyên sau khi hạ triều nếu không có việc gì hắn sẽ ở trong thư phòng, trà bánh lúc này sẽ được chuẩn bị và mang đến từ căn bếp nhỏ trong viện, tình cờ là căn bếp đó do Thanh Đại tiếp quản.

Với một kế hoạch đã vạch sẵn trong đầu, nàng liền chuẩn bị hành động.

Vì không muốn người khác hoài nghi, Thanh Đại nằm trên giường ba ngày mới cáo hết bệnh, lại đợi thêm hai ngày nữa mới bắt đầu hành động, chỉ là những ngày còn lại của nàng rất căng thẳng.

Vào ban ngày, công việc của nàng và Thúy Hồng là dọn dẹp thư phòng, hầu hạ Vệ Uyên mỗi khi hắn đến, mỗi ngày sau giờ Ngọ bánh trà đều được Thanh Đại mang từ gian bếp nhỏ kia tới đây.

Buổi trưa khi Hầu Phủ im ắng, các chủ tử đều nghỉ ngơi, chúng hạ nhân đều chân bước nhẹ nhàng mà đi lại.

Thanh Đại đi vào căn bếp nhỏ trong thư phòng, vừa bước vào nàng liền thấy bên trong có một phụ nhân mặt mày nghiêm nghị đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ, khi thấy nàng, người kia kinh ngạc kêu lên: "Thanh Đại cô nương, rốt cuộc cô cũng tới, mấy ngày liền ngươi không tới, ta cảm thấy không quen a."

Lời nói của mama kia liền khẳng định suy nghĩ của nàng, Thanh Đại quả nhiên thường xuyên tới căn bếp nhỏ này, nàng liền chiếu theo nội dung trong cuốn bản thảo kia mà làm điểm tâm, động tác quen thuộc càng làm cho nàng chắc chắn, điểm tâm đưa đến thư phòng mỗi ngày đều do nguyên chủ dựa theo khẩu vị của Vệ Uyên mà làm.

Sau khi làm xong một đĩa bánh hạt dẻ thơm phức, nàng đưa lên miệng thử một ngụm, hương vị hơi ngọt nhưng không quá ngấy. Nàng mời Trương mama đang canh giữ ở phòng bếp cũng nếm thử một chút, Trương mama vừa ăn vừa cười nói: "Điểm tâm Thanh Đại cô nương làm vẫn ngọt như xưa."

Hương vị không có vấn đề gì, nàng lúc này mới buông lỏng tinh thần, nhín ánh nắng thoáng qua cửa sổ, đã qua giờ Mùi, nàng nhấc điểm tâm để vào trong hộp, hướng đi tới sảnh chính của thư phòng.

Vệ Uyên đang ngồi sau bàn lật sách binh thư, ngoài cửa truyền đến giọng nói mềm mại của thiếu nữ.

"Hầu Gia, nô tỳ mang điểm tâm tới."

"Tiến vào."

Cánh cửa hơi đóng bị đẩy ra, thiếu nữ thân hình mảnh khảnh mặc y phục xuân sam hồng nhạt bước vào, trong tay nàng còn cầm theo hộp đồ ăn chạm trổ bằng gỗ đỏ, nàng rũ mi mắt xuống, đi đến trước bàn, đem điểm tâm trong hộp lấy ra đặt lên bàn.

Ánh mắt Vệ Uyên rơi vào món điểm tâm trong đĩa sứ trắng xanh với đôi tay trắng nõn thanh tú của nàng, lớp bánh hạt dẻ oánh nhuận, thoạt nhìn còn có phần co giãn. Hắn vươn tay cầm một miếng nhỏ bỏ vào miệng, trong miệng vừa dai vừa mềm, vị ngọt phù hợp với khẩu vị của hắn, thêm vài hạt lựu kết hợp vào bánh càng thêm phần ngon ngọt sảng khoái.

Thanh Đại đứng bên cạnh hắn, lén lút ngước nhìn khóe môi hắn, phát hiện khóe môi hắn hơi cong lên, nàng thở phào nhẹ nhõm, xem ra một bước này nàng đi đúng rồi.

Bảy tám ngày tiếp theo, Thanh Đại quy quy củ củ mà làm nha hoàn, ngoại trừ việc mỗi ngày sau giờ Ngọ đưa đến cho Vệ Uyên một phần điểm tâm mà nàng đích thân làm, thì cũng không có gì đặc biệt.

Khi nàng chỉ còn tám ngày, Hầu Phủ muốn phơi một loạt y phục trong tủ, y phục mùa xuân cũng đổi thành y phục mùa hè nhẹ nhàng hơn.

Cơ hội mà nàng chờ đợi cuối cùng cũng đến.

Bên trong thư phòng, nàng và Thúy Hồng hai nha hoàn thông phòng cũng chuẩn bị mang y phục của Vệ Uyên ra phơi, vừa đúng lúc sách trong thư phòng phải thường xuyên lấy ra phơi, vì vậy Vệ Uyên cho gọi thị vệ thân cận của hắn tới hỗ trợ.

Ba người khiêng hòm y phục và tịch thư ra ngoài viện, vội vội mà đem sách trải trên bàn rồi đi mở nắp hòm.

"Này, cái hòm này không phải chứa đầy y phục sao?" Tính cách Vệ Dũng cùng chủ tử của mình bất đồng, hắn thẳng thắn và thích cười, hắn mở nắp hòm ngạc nhiên nói.

Thúy Hồng trí nhớ rất tốt, liếc mắt một cái liền nhận ra đó là chiếc hòm được chuyển ra từ phòng của Thanh Đại, nàng cúi người lại nhìn, phát hiện bên trong là sáu đôi giày của nam nhân và một cuốn sách nhỏ, lập tức gọi: "Thanh Đại, sao trong phòng của ngươi lại có giày của nam nhân, chẳng lẽ là___"

Thúy Hồng hét lớn đến mức Vệ Uyên đang ngồi trong thư phòng còn nghe rõ, hắn buông khăn đang lau kiếm trên tay xuống, đứng dậy đi ra cửa, nhìn vào trong viện.

"Ta, ta không phải___đây không phải là..." Khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ ửng hồng, nhan sắc kiều diễm trên gương mặt nàng bắt đầu tái nhợt nhưng lại càng tăng thêm vài phần tư sắc, cùng người trầm mặc bên trong hoàn toàn bất đồng, thần sắc này của hắn nang chưa từng thấy qua.

"Là ta mang nhầm ra, ta liền dọn đi ngay." Nàng vội vàng đậy nắp tre lại, tránh khỏi tay Thúy Hồng, đang định kéo chiếc hòm vào phòng.

"Chậm đã."

Giọng nói trầm trầm uy nghiêm của nam nhân truyền đến, làm ba người trong viện đều đông cứng lại.

Vệ Dũng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không dám nói lời nào, Thúy Hồng vội vã đứng dậy, thiếu nữ bối rối quên cả hành lễ, cứng ngắc mà đưa lưng về phía hắn.

Nam nhân từng bước đi về phía nàng, ngừng ở phía sau nàng, từ trên cao nhìn xuống, lạnh giọng nói: "Mở ra."

Bả vai gầy yếu của nàng khẽ run lên, nàng run rẩy quay đầu nhìn hắn, đôi mắt đen láy liền ướt. Nàng liều mạng lắc đầu, "Hầu Gia, nô tỳ không có___"

"Mở ra." Hắn lặp lại lần nữa, ngữ khí không đổi.

Thiếu nữ cắn chặt môi dưới nhợt nhạt, đôi tay run run mở hòm tre ra.

Trong hòm có sáu đôi giày, hai đôi cũ nhất, hai đôi mới hơn một chút và hai đôi mới nhất, nhưng tất cả đều nguyên vẹn không có dấu vết mài mòn, bên trên còn có một cuốn sách nhỏ.

Vệ Uyên cong lưng, cánh tay vươn đến cái hòm, động tác này đưa hắn đến gần thiếu nữ đang dựa vào hòm hơn, còn có thể nhìn thấy hàng mi run rẩy đang rũ xuống của nàng. Hắn dùng hai ngón tay nâng cuốn sách nhỏ lên, lật trang thứ nhất, hắn cho rẳng sẽ nhìn thấy mấy câu ô ngôn ngữ uế về đôi dã uyên ương tằng tịu với nhau, không nghĩ tới trang đầu tiên lại là công thức làm bánh hạt dẻ.

Hắn lại mở ra trang thứ hai, là công thức làm bánh hoa quế, động tác ngón tay càng lưu loát, lật nhanh cuốn sách cũng không bỏ sót những dòng chú thích nhỏ.

Hắn lại đem ánh mắt chuyển qua sáu đôi giày kia, cầm một chiếc lên xem xét, đế giày nạp đến thật dày, bên trong thêu đầy nút thắt bình an, nhìn qua kích cỡ so với hắn không sai biệt lắm. Lại nhớ tới ba lần xuất chinh gần đây, Vệ Uyên nắm chặt chiếc giày, ngẩn người, khi hồi phục lại tinh thần, ba người trong viện đã quỳ xuống trước mặt hắn.

"Chuyện hôm nay, không được truyền ra ngoài." Hắn liếc nhìn hai người trừ thiếu nữ, "Nếu bị truyền ra, gϊếŧ không luận tội." "Được." Vệ Dũng đi theo Vệ Uyên chinh chiến sa trường, đã quen với việc phục tùng mệnh lệnh, sảng khoái đáp.

Mà Thúy Hồng bị dọa sợ hãi, âm thanh cũng có chút phát run, "Vâng."

Cuối cùng chính là nữ nhân đang dập đầu xuống đất, thanh âm mỏng manh đáng thương nói: "Vâng."